“Em có thể giải quyết được, anh yên tâm đi!” Diệp Sanh Ca vỗ ngực cam đoan.
Tuy nhiên, cô vừa dứt lời, sắc mặt Kỷ Thời Đình lại càng thêm u ám.
Diệp Sanh Ca bỗng nhiên hiểu ra.
…Kỷ Thời Đình hy vọng cô cầu cứu anh.
Đúng vậy, anh luôn nỗ lực để cô yêu anh, dựa dẫm vào anh, tốt nhất là vĩnh viễn không rời xa anh. Như vậy anh có thể nắm giữ quyền chủ động mãi mãi.
Vì vậy anh hy vọng cô cầu cứu anh.
Diệp Sanh Ca suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh: “Thời Đình…”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, không nói gì.
“Em có thể nhờ anh giúp một việc được không?” Cô nở nụ cười rạng rỡ.
Trong lòng Kỷ Thời Đình dâng lên cảm giác thỏa mãn khi đạt được mục đích, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm nào.
“Chuyện gì?” Anh thản nhiên lên tiếng, lơ đãng nắm lấy tay cô mân mê.
“Em… muốn mượn anh một người.”
“Ai?” Ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén.
“Không không, không phải một người cụ thể nào, ai cũng được.” Diệp Sanh Ca vội vàng giải thích, “Chỉ cần đủ linh hoạt, đủ kín đáo, thân thủ tốt là được. Trong số những vệ sĩ của anh chắc chắn có người như vậy chứ?”
“Chỉ vậy thôi?” Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày.
“Chỉ vậy thôi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười gật đầu, trong lòng âm thầm tán thưởng cho sự thông minh của mình.
Nếu cô không mở miệng cầu cứu, cơn giận của người đàn ông này không biết đến khi nào mới nguôi. Mặc dù hiện tại cô không vội ngủ với anh, cũng không sợ anh tức giận, nhưng nếu có cơ hội cô đương nhiên vẫn hy vọng Đại Ma Vương có thể nguôi giận.
Nhưng bản thân cô lại không muốn mở miệng để Kỷ Thời Đình giúp cô giải quyết mọi chuyện.
Vì vậy, nhờ Kỷ Thời Đình một chuyện nhỏ nhặt như này là thích hợp nhất.
Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình chăm chú nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, có lẽ đã nhìn thấu tâm tư của cô.
“Diệp Sanh Ca, em còn rất có khí phách đấy.” Giọng điệu của anh tràn đầy mỉa mai.
“Haha, cũng tạm được.” Cô ôm anh làm nũng, “Vậy anh đồng ý chứ? Anh là chồng em, chút việc nhỏ này cũng không giúp sao?”
Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, đột nhiên bế cô đặt lên đùi mình, sau đó nâng mặt cô lên hôn thật sâu.
Nụ hôn triền miên kết thúc, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt long lanh của cô, khẽ cười nói: “Ừm, anh đồng ý.”
…
Diệp Sanh Ca kiên quyết yêu cầu trở về đoàn phim.
Ban đầu Kỷ Thời Đình không cho phép, nhưng thái độ của cô rất kiên quyết. Ánh mắt của cô như muốn nói trừ phi anh nhốt cô lại, nếu không cô nhất định phải quay lại đoàn phim. Còn bề ngoài cô hùng hồn nói, nếu Kỷ Thời Đình không cho cô uống thuốc chứng tỏ anh cũng cho rằng vết thương của cô không nặng, vậy còn nghỉ ngơi gì nữa.
Đôi mắt đen của Kỷ Thời Đình nhìn cô thật lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Vì vậy, Diệp Sanh Ca cầm theo số điện thoại của một vệ sĩ nào đó mà Kỷ Thời Đình đưa cho rồi bình tĩnh xuống xe.
Lúc cô đến đoàn phim thời gian đã không còn sớm. Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra ở cổng Tinh Duệ vào buổi chiều rõ ràng chưa bị truyền thông đưa tin, vì vậy mọi người trong đoàn phim nhìn thấy cô đều giống mọi ngày.
Từ Hướng Kiệt vừa gặp mặt đã hỏi: “Thế nào rồi, đã làm hòa với ngài Kỷ chưa?”
Diệp Sanh Ca gật đầu: “Tôi đã nói chuyện với ngài Kỷ rồi, ngài ấy bảo ông yên tâm, bộ phim này sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng ông ấy có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Từ Hướng Kiệt lập tức buông công việc trong tay xuống.
“Bằng mọi giá phải đuổi việc Mộ Hiểu Nhã khỏi đoàn phim.” Diệp Sanh Ca thản nhiên thốt ra câu nói này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất