Trở lại xe, Kỷ Thời Đình vẫn ôm chặt eo cô. Anh kéo cô vào lòng, sắc mặt âm trầm khó đoán.
Diệp Sanh Ca nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhỏ giọng lên tiếng: “Em…em có thể nói chuyện được không?”
Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
Cô vội vàng xoa lòng bàn tay cho anh xem: “Thật sự không phải em ngốc, cũng không phải em đánh không lại bọn họ, chỉ là vừa rồi viên kim cương này rơi mất, em đang vội vàng tìm nó…”
Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông càng thêm u ám: “Mất thì thôi, em tìm nó làm gì?”
“Viên kim cương này đắt như vậy! Sao có thể nói mất là mất được!” Diệp Sanh Ca tròn mắt nói vẻ mặt khó tin, “Ít nhất cũng hai mươi triệu euro, bằng hai trăm triệu tệ đấy!”
“Dù có đắt đến mấy cũng chỉ là vật ngoài thân.” Bàn tay đang siết chặt eo cô càng dùng sức, lạnh lùng nói, “Rõ ràng biết những người đó đều không lý trí, ra tay không có chừng mực. Em không biết chạy nhanh đi còn xông lên? Nhỡ đâu bị thương nặng thì sao?”
“Em…em cũng không bị thương gì…” Diệp Sanh Ca bị anh mắng đến ngẩn người, có chút tội nghiệp nói, “Nhiều nhất cũng chỉ là bị bầm tím vài chỗ…”
Kết quả cơn giận của Kỷ Thời Đình càng bùng lên dữ dội, “Nếu tôi không đến kịp thời, em cho rằng chỉ bị bầm tím vài chỗ là đơn giản sao? Ngốc hết chỗ nói! Còn dám cãi lại?”
“Em…”
“Im lặng đi!” Kỷ Thời Đình ấn mạnh cô vào lòng, giọng nói khàn đặc, “Bây giờ tôi không muốn nghe em nói!”
Diệp Sanh Ca bị ép phải dựa vào ngực anh, cảm nhận được cơ bắp cứng rắn và nhịp tim có chút dồn dập của anh, sợ đến mức không dám nói thêm lời nào.
Anh thật sự rất giận, hơn nữa không phải giận bình thường mà là cực kỳ cực kỳ giận.
Cô có thể hiểu được nguyên nhân anh tức giận nhưng bản thân cô thật sự không nỡ làm mất đồ anh tặng. Tuy của cải chỉ là vật ngoài thân nhưng cũng phải xem đó là cái gì. Viên kim cương trị giá hai trăm triệu tệ đấy! Có lẽ trong mắt Kỷ Thời Đình nó không là gì, không đáng để cô liều mạng vì nó, nhưng cô không có dũng khí như anh.
Quan trọng nhất là… Dù sao đây cũng là món quà anh tặng cô.
Nghĩ đến đây, sống mũi Diệp Sanh Ca hơi cay cay. Cô bất giác siết chặt viên kim cương trong lòng bàn tay.
Không lâu sau, xe dừng lại.
Diệp Sanh Ca nhìn ra ngoài, vô thức nói: “Tôi không sao, không cần đến bệnh…”
“Em im lặng đi!” Kỷ Thời Đình véo một cái lên eo cô, kết quả lại véo đúng chỗ bị thương, đau đến mức cô suýt nữa hét lên.
Cô vừa tức vừa ủy khuất, được rồi, ngậm miệng thì ngậm miệng. Cô bảo đảm sẽ không nói thêm một lời nào nữa.
Kỷ Thời Đình cố ý cho người sắp xếp bác sĩ nữ đến kiểm tra cho cô vì phải cởi quần áo.
Nhưng lúc Diệp Sanh Ca cởi quần áo, Kỷ Thời Đình lại như bức tượng đứng im trong phòng bệnh, hoàn toàn không có ý định ra ngoài.
Bác sĩ nữ vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của anh nào có dũng khí bảo anh ra ngoài? Diệp Sanh Ca cũng không dám, vì vậy cô đành phải cởi sạch quần áo dưới ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thời Đình chỉ còn lại đồ lót.
… Dù sao anh ấy cũng đã nhìn thấy hết rồi, nên cũng không có gì phải ngại ngùng.
Diệp Sanh Ca bình tĩnh làm theo lời bác sĩ dặn dò, giơ tay hoặc duỗi chân, trong lúc đó viên kim cương vẫn được cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đồng tử Kỷ Thời Đình đột nhiên co lại.
Làn da của cô rất trắng, cũng rất mỏng manh, bình thường anh hôn mạnh một chút cũng có thể để lại dấu vết trên người cô, huống chi vừa rồi cô bị đá nhiều như vậy.
Vài vết bâm tím kia trông thật chói mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất