Diệp Sanh Ca sững người một lúc, ngẩng đầu lên là gương mặt tuấn tú lạnh lùng tột độ của Kỷ Thời Đình.
“… Thời Đình?” Cô khó hiểu lên tiếng.
Sao anh lại ở đây?
Kỷ Thời Đình mím chặt môi mỏng, quai hàm siết chặt, cúi người ôm cô lên khỏi mặt đất.
“Em không có não à?” Anh khẽ quở trách, giọng nói kìm nén giận dữ.
Bất ngờ được người đàn ông ôm vào lòng, Diệp Sanh Ca mới nhận ra toàn thân mình đau nhức, cô nhíu mày: “Đau quá!”
“Bây giờ mới biết đau à?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói. Anh ngẩng đầu, lạnh lùng phân phó cho đám vệ sĩ: “Đưa tất cả đến đồn cảnh sát, xử lý tội cố ý gây thương tích.”
Có mấy cô gái đứng gần đó nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, định mở miệng cầu xin nhưng lại bị vệ sĩ khống chế bịt miệng lại.
Diệp Sanh Ca cảm thấy hình phạt này rất thích đáng, vì vậy cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào. Cô chỉ thấy sắc mặt Kỷ Thời Đình u ám đáng sợ, định mở miệng, nhưng người đàn ông lại lạnh lùng quát một tiếng “Im lặng”, sau đó ôm cô xoay người rời đi.
…
Đội ngũ vệ sĩ đông đảo không chỉ khống chế đám fan hâm mộ gây rối mà còn đủ để tạo thành một bức tường người chặn mọi ánh mắt dò xét.
Mộ Hiểu Nhã ở trên lầu trơ mắt nhìn Diệp Sanh Ca được đưa đi, tức giận đập mạnh vào cửa kính. Nhưng ở khoảng cách xa như vậy, cô ta chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là một người đàn ông trẻ tuổi, căn bản không nhìn rõ mặt mũi, càng không biết thân phận của anh ta.
Xem ra Diệp Sanh Ca thật sự đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, nhưng vậy thì đã sao?
Diệp Sanh Ca không thể nào là đối thủ của cô ta!
Mộ Hiểu Nhã nghĩ vậy khuôn mặt bỗng trở nên méo mó.
Lúc này, điện thoại của cô ta vang lên, Mộ Hiểu Nhã không thèm nhìn mà nghe máy.
“Tôi thấy cửa ra vào quảng trường có rất nhiều vệ sĩ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Là giọng nói của Mộ Ngạn Hoài, “Diệp Sanh Ca được người ta đưa đi rồi?”
“Đúng vậy.” Mộ Hiểu Nhã bực bội nói, “Em thấy cô ta bị một người đàn ông ôm lên xe chở đi.”
“Là ai?” Giọng Mộ Ngạn Hoài sốt ruột.
Trong lòng Mộ Hiểu Nhã đột nhiên dâng lên một cơn ghen tuông: “Em không nhìn rõ. Anh, sao em lại cảm thấy anh rất quan tâm đến người phụ nữ này?”
“Quan tâm? Nếu anh quan tâm đến cô ta anh còn trơ mắt nhìn cô ta bị đánh sao?” Mộ Ngạn Hoài dịu giọng, “Chỉ là bây giờ sau lưng cô ta có người chống lưng, anh không thể không đề phòng. Đúng rồi, thiếu gia Tiêu có liên lạc với em không?”
Nghe vậy, trong lòng Mộ Hiểu Nhã càng thêm khó chịu: “… Anh ta bảo em tối nay ở bên cạnh anh ta.”
Sau khi cô ta nói xong câu này, hơi thở của Mộ Ngạn Hoài lập tức thay đổi.
“… Em nói gì?” Mộ Ngạn Hoài khẽ hỏi.
“Anh hy vọng em nói gì?” Mộ Hiểu Nhã cười nhạt, “Anh?”
“Hiểu Nhã, em không thể trực tiếp từ chối anh ta.” Mộ Ngạn Hoài dường như đang đấu tranh, “Chúng ta đều không thể đắc tội với anh ta.”
“Vậy anh muốn trơ mắt nhìn em bị người đàn ông khác chạm vào sao?” Giọng Mộ Hiểu Nhã đột nhiên trở nên sắc nhọn, “Mộ Ngạn Hoài! Bảy năm rồi! Từ năm em mười sáu tuổi đến bây giờ, em vẫn luôn là phụ nữ của anh. Bây giờ anh muốn đưa em lên giường của người đàn ông khác sao?”
“Vậy thì từ chối anh ta đi!” Mộ Ngạn Hoài gầm lên, “Từ chối anh ta, sau đó chúng ta cùng nhau đồng quy vô tận!”
Mộ Hiểu Nhã im lặng hồi lâu, mới khẽ thốt ra ba chữ: “Em hiểu rồi.”
Mặc dù cô ta biết Mộ Ngạn Hoài nói có lý nhưng thái độ kiên quyết của anh ta vẫn khiến cô ta vô cùng lạnh lòng.
Nếu đã như vậy cô ta càng phải nắm chắc lấy Tiêu Duệ Lãng. Nếu không, ai sẽ giúp cô ta đối phó với người phụ nữ Diệp Sanh Ca kia?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất