Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca biết rõ người này chắc chắn là do Mộ Hiểu Nhã phái đến, vì vậy cũng không khách khí chút nào, dễ dàng khống chế cô ta.
“Là Mộ Hiểu Nhã phái cô đến đây đúng không? Không muốn bị thương thì mau cút đi.” Diệp Sanh Ca bẻ hai tay cô ta ra sau lưng, ép cô ta quỳ xuống.
Cô gái kêu lên một tiếng đau đớn, vẫn cố gắng kích động đám fan hâm mộ: “Chắc chắn cô ta cũng đối xử với Hiểu Nhã như vậy ở phim trường, mọi người mau cứu tôi!”
Quả nhiên đám fan hâm mộ bị kích động, chuẩn bị xông lên, Diệp Sanh Ca lạnh mặt, kéo cô gái kia dậy, sau đó mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Lúc loạng choạng về phía trước, cô gái kia vẫn không từ bỏ ý định, hai tay vung loạn xạ trên người Diệp Sanh Ca. Kết quả cũng không biết cô ta đã túm được thứ gì, Diệp Sanh Ca chỉ cảm thấy cổ hơi đau, sau đó trống không.
Cô cúi đầu nhìn, trái tim lập tức lạnh đi một nửa.
Trên cổ lúc này trống trơn, viên kim cương xanh The Premier Blue mà Kỷ Thời Đình tặng cô đã biến mất!
Cô không dám để ở phòng khách sạn, vì vậy mấy ngày nay cô đều đeo trên cổ.
Mặc dù viên kim cương bị cô gái kia giật lấy, nhưng cô ta không giữ chặt được, viên kim cương xanh đó vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, rơi vào đám đông.
Con ngươi Diệp Sanh Ca co rút dữ dội, lao nhanh về phía viên kim cương rơi xuống. Kết quả đám fan hâm mộ kia còn tưởng rằng cô muốn động thủ với bọn họ, nhất thời bị chọc giận, ném lung tung những thứ lộn xộn về phía cô, có người còn to gan đẩy cô một cái rồi cho cô một cú đấm.
Nhưng lúc này Diệp Sanh Ca không còn tâm trí đâu mà để ý đến đau đớn, trong lòng chỉ có sự lo lắng tột độ.
Mặc dù viên kim cương đó được coi là lớn trong số những viên kim cương xanh, nhưng nó cũng chỉ có tám carat, còn không bằng một viên đá nhỏ. Một khi bị đá vào bụi cỏ rơi vào khe hở, hoặc bị người nào đó mắt tinh nhặt được trước, vậy thì rất có thể cô sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Cô nóng như lửa đốt, hung hăng đẩy những người bên cạnh ra, đứng dậy tiếp tục chen về phía viên kim cương rơi xuống. Đám fan hâm mộ này cũng càng ngày càng to gan. Họ nhắm vào cô rồi đấm đá, miệng không ngừng mắng chửi.
Phòng họp ở tầng hai của Tinh Duệ đối diện với hướng cửa ra vào, Mộ Hiểu Nhã đang đứng ở vị trí cửa sổ.
Nhìn thấy Diệp Sanh Ca bị đám fan hâm mộ đánh đập, trong mắt cô ta tràn đầy sự hả hê. Trợ lý Tiểu Thất cười nịnh nọt, đưa điện thoại qua: “Chị Hiểu Nhã, điện thoại của thiếu gia Tiêu.”
Mộ Hiểu Nhã khẽ cau mày, nhưng cũng không dám không nghe, cô ta dịu dàng “alo” một tiếng.
“Vui vẻ chứ?” Giọng nói người đàn ông mang theo ý cười, tràn đầy từ tính giống như lời thì thầm giữa những người yêu nhau, “Tối nay ở bên cạnh anh, được không?”
Mộ Hiểu Nhã vừa sợ vừa kính nể người đàn ông này, nhưng lại bị sức hấp dẫn của anh ta thu hút. Vì vậy khi nghe được câu nói này trong lòng cô ta ngoài sự sợ hãi, trên mặt vẫn không nhịn được hiện lên một tia đỏ ửng.
“Em…” Tim cô ta đập thình thịch nhưng lại không thể nào nói ra một chữ “không”, cuối cùng chỉ có thể run rẩy đáp một tiếng “vâng”.

Đám fan hâm mộ dưới lầu thấy Diệp Sanh Ca chỉ lo tìm đồ, căn bản không phản kháng cho nên càng được nước lấn tới. Họ không còn thỏa mãn với việc xô đẩy nữa. Có người thậm chí còn duỗi chân ra chuẩn bị ngáng cô ngã, kết quả một lực mạnh từ phía sau đột nhiên ập đến, cả người bị ném ra khỏi vòng vây.
Không chỉ có cô ta, đám fan hâm mộ liên tiếp bị một lực mạnh ném mạnh xuống đất. Cuối cùng cũng có người nhận ra có gì đó không đúng, bọn họ bừng tỉnh khỏi sự hưng phấn khi trả thù Diệp Sanh Ca, ngẩng đầu lên lại phát hiện trên quảng trường không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm.
Sau khi đám đông bị giải tán, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng phát hiện ra viên kim cương phát ra ánh sáng xanh lam cách đó không xa, cô kích động nhào tới, nắm chặt trong tay.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên phát hiện trước mắt xuất hiện một đôi giày da bóng loáng.

Ads
';
Advertisement