Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca rất căng thẳng, vô thức mím chặt môi lại
Giờ phút này đối với cô vô cùng quan trọng, cô buộc phải tìm một lí do thật thích hợp để giải thích, quang minh chính đại dựa dẫm vào người đàn ông này, tốt nhất là có thể nhắc lại chuyện về hợp đồng hôn nhân.
Nhưng mà vừa nãy cô vì quá kích động nên vẫn chưa kịp nghĩ đến chuyện này. Huống hồ sức ép của người này khiến cô càng căng thẳng, càng không nghĩ ra được chữ nào.
Trời xui đất khiến thế nào, ánh mắt của cô lại rơi ngay vào chiếc cổ áo nửa kín nửa hở của Kỷ Thời Đình.
Nhìn thấy những vết hằn đỏ đầy mùi “tình ái” trên xương quai xanh và trên ngực anh, trong đầu cô lại hiện ra những thước phim ngại ngùng đêm qua.
Vậy là gương mặt của Diệp Sanh Ca lại đỏ ửng lên.
Kỷ Thời Đình đang âm thầm cười nhạo bộ dạng ngốc nghếch không nói nên lời của cô. Kết quả giây tiếp theo lại nhìn thấy cô đột nhiên đỏ mặt, giống như không dám nhìn anh vậy, cúi gằm mặt xuống mặt đất.
Anh có chút kinh ngạc, một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, ánh mắt điềm tĩnh ban nãy lại chuyển sang có chút trêu ghẹo: “Diệp Sanh Ca, cô đang xấu hổ đấy à.”
Người phụ nữ gan to hơn trời này, lúc quyến rũ anh thì nhiệt tình hết cỡ, trông như nữ yêu tinh vậy.
Cô vậy mà còn biết xấu hổ sao?
Trong lòng của Diệp Sanh Ca lại đang âm thầm mắng bản thân là thứ không ra gì.
Cô lấy hết can đảm ngẩn đầu lên, nói chuyện với anh như thể đang đánh cược mạng sống của mình: “Anh Kỷ à, một lần là sự cố, hai lần là duyên phận. Tôi thấy, hợp đồng hôn nhân anh nhắc đến hôm đó rất có thành ý, cũng rất là phù hợp. Hay là… chúng ta thương lượng tiếp có được không?”
Ánh mắt của Kỷ Thời Đình loé lên một tia sáng.
Anh nhìn vào mắt cô, đôi mắt đen tràn đầy vẻ thâm sâu. Chẳng mấy chốc, Diệp Sanh Ca không thể chịu được nữa, khuôn mặt cô đỏ bừng lảng tránh ánh mắt của anh.
Tuy rằng cô đã lên giường với Kỷ Thời Đình hai lần rồi, nhưng bảo cô đối mặt với anh trong trạng thái tỉnh táo thì cô thật sự không đủ can đảm.
“Hm.” Kỷ Thời Đình lộ ra một nụ cười trầm ấm: “Ý của cô là, bây giờ cô đã hối hận rồi sao?”
“Đúng vậy!” Diệp Sanh Ca liên tục gật đầu: “Vô cùng hối hận là đằng khác!”
Cô vừa nói vừa để lộ biểu cảm vô cùng đau lòng. Cô thề rằng, câu nói này là lời thật ý thật, không hề giả dối.
Đôi mắt của Kỷ Thời Đình càng lúc càng tối. Anh nhìn về phía gương mặt của cô, rồi nhìn xuống ngực cô, sau đó di chuyển đến đôi chân trần của cô. Thấy cô co rúm lại vì khó chịu, anh mới không nhìn nữa, khịt mũi nhẹ một tiếng, rồi quay người đi về phía chiếc sofa bên cạnh.
Ánh mắt của Diệp Sanh Ca dõi theo anh, không biết rằng người đàn ông này sẽ phản ứng như thế nào.
Kỷ Thời Đình ngồi trên sofa, lấy một gói thuốc từ dưới gầm bàn trà, rút ra một điếu, nhẹ nhàng ngậm vào miệng, sau đó lại ngẩn đầu lên, nhìn về phía cô một cách đầy ẩn ý.
Diệp Sanh Ca lập tức hiểu ý, mau chóng chạy đến, cầm theo bật lửa, dè dặt nhìn anh: “Tôi châm lửa giúp anh nhé?”
Giọng điệu của cô thật sự rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt thâm sâu của anh lại nhìn về phía cô một lượt, thăm dò cô, nhưng vẫn không nói gì.
Diệp Sanh Ca coi như anh đã âm thầm đồng ý, lại tiếng gần thêm một bước, nhưng lưng của người đàn ông này vẫn đang dựa trên sofa, hai chân thoải mái duỗi về phía trước, nếu như cô muốn giúp anh châm lửa, thì bắt buộc phải đứng vào giữa hai chân của anh, lại còn phải cúi người xuống.
Nếu như vậy thì thực sự trông rất “khiêu gợi” ấy.
Cô thoáng chốc lại cảm thấy khó xử. Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, Kỷ Thời Đình dường như không có ý định phối hợp, thậm chí khoé môi của anh còn cong lên, giống như đang đợi xem kịch hay vậy.
Cô nghiến chặt răng, nhẫn nhịn bước đến.
Cô run rẩy đứng giữa hai chân anh, nghiêng người về phía anh, ấn bật lửa rồi cẩn thận đưa lên môi anh.
Ở gần như vậy, hóoc môn cùng khí thế mạnh mẽ của người đàn ông bao trùm gần như mọi giác quan của cô khiến trái tim Diệp Sanh Ca đập loạn xạ, ngón tay cầm bật lửa không khỏi run rẩy.
Khóe môi Kỷ Thời Đình nhếch lên, trong mắt có chút giễu cợt, hoá ra lúc tỉnh táo cô lại rụt rè như vậy.
Diệp Sanh Ca trông như đang đối mặt với kẻ thù. Cô cẩn thận châm lửa vào điếu thuốc. Ánh lửa mờ nhạt phản chiếu trong đôi mắt đen tuyền cùng cầu mắt trắng như ngọc bích của cô.
Kỷ Thời Đình vốn đang âm thầm cười nhạo cô, nhưng rất nhanh sau đó, anh liền cảm thấy dáng vẻ này của cô vẫn luôn toả ra sức quyến rũ chết người. Nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô, anh liền muốn ôm cô vào lòng, hôn lấy cô.

Ads
';
Advertisement