Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Lúc Diệp Sanh Ca tỉnh dậy, trời cũng không còn sớm nữa, Nhưng vì rèm cửa sổ đã che mất ánh nắng ở bên ngoài nên trong phòng vẫn còn rất tối.
Cô chớp mắt, ngẩn ngơ được vài giây thì mọi chuyện xảy ra tối hôm qua như thước phim hiện về trong đầu cô một cách rõ ràng tường tận.
Cô lại lần nữa lên giường với Kỷ Thời Đình.
Sự thật này khiến tim cô đập loạn xạ, hận không thế nhảy dựng lên, ngay lập tức lao tới trước gương để xem vết bớt có thay đổi gì không.
Nhưng khi cô cảm nhận được có hơi nóng bên người mình, cô vẫn là kim chế lại, cẩn thận nghiên nhẹ đầu sang nhìn về phía Kỷ Thời Đình đang nằm bên cạnh mình, đến thở cũng không dám thở mạnh, giống như đang muốn xác định rằng bản thân không phải là đang nằm mơ.
Những đường nét sắc sảo của anh vẫn còn đang được che phủ trong bóng tối, có lẽ là hôm qua anh đã cạn kiệt hết sức lực, nên bây giờ vẫn còn đang ngủ rất say. Không có bất kỳ dấu hiệu nào là đã tỉnh dậy
Nhịp tim của Diệp Sanh Ca vô thức tăng nhanh, cô đang cố đè nén tiếng hét sâu thẳm trong lòng mình.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đầu anh vốn không hề có ý định động chạm vào cô, nhưng cô lại vào dược tính của thuốc mà níu lấy anh không buông, nên sau cùng anh mới nhịn không nổi mà đẩy cô xuống giường.
Nghĩ đến đây, gương mặt của Diệp Sanh Ca lại bất giác nóng bừng lên. Nếu như lần đầu đã xem như là sự cố, tối qua… khi cô ý thức được rằng anh chính là Kỷ Thời Đình, thì chắc chắn rằng cô đang cố ý quyến rũ anh.
Nghĩ đến những hành động của chính mình, cô cảm thấy bản thân đúng là một kẻ không biết liêm sỉ là gì.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận lật chăn lên chuẩn bị thức dậy, nhưng nỗi đau ê ẩm lan ra khắp toàn thân lại khiến cô phải thở dốc vài nhịp.
Khó khăn lắm mới đặt được chân xuống giường để chuẩn bị đứng dậy, vậy mà chân cô bỗng bủn rủn chẳng còn chút sức lực nên đành phải ngồi về chỗ cũ.
Sự xấu hổ tột cùng trong lòng cô bỗng chốc lại biến mất, người đàn ông này có phải cầm thú không vậy?
Ngồi một hồi lâu, cô cuối cùng cũng có đủ sức để đứng dậy, lê từng bước chân nặng nề đến phòng tắm rồi bật đèn lên.
Diệp Sanh Ca nghiêng toàn bộ khuôn mặt của mình trước gương và nhìn chằm chằm vào vết bớt trên má phải với đôi mắt mở to.
Không sai, nó đúng thật là đã nhỏ lại rồi. Lần này, đừng nói là bản thân cô, cho dù là người chỉ vừa gặp cô được mấy lần cũng có thể nhận ra được.
Quá tốt rồi, không bao lâu nữa, vết bớt này sẽ biến mất, cô cuối cùng cũng có cơ hội đứng trước sân khấu, tự thực hiện giấc mơ cuộc đời mình!
Cô đã chịu đựng quá đủ những ánh nhìn thương hại và khinh bị đó rồi.
Diệp Sanh Ca cố gắng che miệng lại để kìm nén tiếng hét trong lòng mình, nhưng bản thân cô lại phấn khích tột độ. Cô kích động đến mức trong đôi mắt long lanh đó đã ngấn lên một hàng lệ.
Cô không thể hét lên nên chỉ có thể đặt tay lên bồn rửa và nhảy nhót như một đứa trẻ. Nhưng sau khi nhảy nhót một hồi, cô nghe thấy một tiếng va chạm lớn. Cô không cẩn thận mà làm rơi chiếc hộp đựng đồ vệ sinh cá nhân trên bồn rửa xuống đất.
Cô giật mình, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Kỷ Thời Đình vẫn còn đang ở trong phòng ngủ.
Lần này, dù cho có bỉ ổi và vô sỉ đến mức nào cô cũng phải giữ được người đàn ông này.
Nghĩ vậy, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm bước ra ngoài, sau đó lặng lẽ liếc nhìn về phía chiếc giường lớn đó.
Ấy, sao lại không thấy Kỷ Thời Đình đâu nữa rồi.
Giây tiếp theo, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng lên
Diệp Sanh Ca vui vẻ quay đầu đi, không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng ở lối vào, thân hình cao lớn của anh tựa nhẹ vào tường, dù chỉ là một động tác lười biếng, nhưng nó xuất hiện trên người anh vẫn đem lại cho người khác một cảm giác bị chèn ép rất mạnh mẽ.
Chiếc áo ngủ màu đen của anh hơi hé mở, mái tóc hơi rối, khuôn mặt tuấn tú vẫn có chút ngái ngủ, nhưng đôi mắt đen tuyền đó vẫn thâm sâu khó đoán như mọi khi. Ánh mắt anh nhìn về phía cô, lại mang theo một chút thăm dò và trịnh thượng.
“Có chuyện gì mà làm cô kích động thế.” Đôi mắt anh hơi nheo lại, giọng nói khàn khàn gần như vô cảm, nhưng lại ẩn chứa sự mạnh mẽ khó tả.

Ads
';
Advertisement