Diệp Sanh Ca chẳng hay biết gì chỉ mím môi, đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn anh đầy vẻ ấm ức.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trầm lặng, anh buông tay khỏi cằm cô, bế người phụ nữ này về phòng ngủ đặt lên giường: “Thuốc giải của cô đến rồi, ngoan ngoãn cho tôi tí đi.”
Thuốc giải? Thuốc giải gì?
Diệp Sanh Ca mơ hồ, nhưng cô biết mình không thể để người đàn ông này rời đi.
Nếu không, lần sau muốn có cơ hội thế này thì không biết phải đợi đến bao giờ.
Vì vậy Diệp Sanh Ca vẫn tiếp tục bám chặt lấy anh, thậm chí còn chặt hơn trước.
Hai tay cô siết chặt lấy cổ anh nhất quyết không chịu buông, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ anh: “Đừng… Đừng đi đâu cả, tôi chỉ cần anh thôi.”
Kỷ Thời Đình lạnh lùng nắm lấy cổ tay cô cố gắng kéo ra, nhưng đôi chân cô vẫn quấn chặt lấy eo anh.
Anh đưa tay kéo chân cô thì hai tay cô lại quấn lấy anh.
Trong chuyện này sức chống cự của anh thật quá yếu ớt.
Kỷ Thời Đình sắp bị cô hành hạ đến phát điên.
Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, cơ bắp căng cứng khiến anh chỉ muốn hung hăng đè người phụ nữ này xuống dưới thân hành hạ đến khi cô cầu xin tha thứ.
“Diệp Sanh Ca, rốt cuộc cô đã uống phải thứ thuốc gì vậy, đầu óc hỏng rồi sao?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói với giọng khàn đặc.
“Đừng đi.” Diệp Sanh Ca nghẹn ngào nói.
Thuốc kích dục bị nước lạnh kiềm chế lúc nãy đã quay trở lại, dường như còn mãnh liệt hơn trước. Diệp Sanh Ca cảm thấy rất khó chịu không nghe lọt tai bất cứ lời nào, chỉ muốn dính chặt lấy anh gần thêm chút nữa, tốt nhất là đến mức không còn khoảng cách.
Kỷ Thời Đình nâng khuôn mặt cô, nhìn gương mặt đỏ ửng và dấu ấn đỏ tươi quyến rũ trên gò má, đôi mắt bị dục vọng nhuốm màu u ám đến đáng sợ.
Anh thực sự không muốn thừa nhận rằng mình dễ bị người phụ nữ này quyến rũ.
Lần đầu tiên anh bị chuốc thuốc có lẽ còn có thể lý giải, nhưng lần này…
Tôn Diệp đứng đợi ngoài cửa mãi không thấy hồi âm, lấy hết can đảm hỏi lại: “Tổng giám đốc…”
“Không cần nữa.” Cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng với chất giọng khàn đặc.
Nghe vậy Diệp Sanh Ca sáng mắt, đôi môi đỏ mọng hôn lấy gắt gao.
Kỷ Thời Đình thầm cười lạnh trong lòng. Vừa rồi anh nói gì cô cũng không nghe lọt tai, vậy mà câu này lại phản ứng nhanh như vậy.
Diệp Sanh Ca hôn loạn xạ lên mặt và cổ anh, cảm giác mềm mại kia nhanh chóng khơi dậy dòng điện tê dại.
Kỷ Thời Đình khẽ rên lên rồi đột ngột nèm cô ngã xuống giường.
…
Diệp Sanh Ca cảm thấy như mình đang trôi dạt trên biển.
Lần trước cô say rượu đầu óc không tỉnh táo nên cảm giác cũng không rõ ràng, chỉ nhớ mang máng cơn đau dữ dội và sức nặng nóng bỏng của người đàn ông. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô gần như không nhớ gì cả.
Nhưng lần này có lẽ là do tác dụng của thuốc mà mọi cảm nhận đều bị phóng đại, quá mãnh liệt và dồn dập khiến cô gần như không thể chịu đựng nổi. Cô muốn đẩy ra, nhưng hai tay lại bị anh giữ chặt với sức rất mạnh, không cho cô cơ hội phản kháng. Đêm dài như vô tận, cuối cùng cô không nhịn được khóc lên nhưng người đàn ông vẫn không có ý định buông tha cho cô.
Người đàn ông rất mạnh mẽ, mang theo cả ý tứ trả thù, nghe thấy tiếng cầu xin và tiếng khóc nức nở của cô thì anh lại khẽ cười càng chiếm đoạt cô mãnh liệt hơn.
…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất