Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Đau đau đau!” Diệp Sanh Ca không tự chủ được kêu lên, vừa kêu vừa hít thở: “Kỷ Thời Đình!”
Anh cắn, là hàng thật giá thật không hề lưu tình, cứ như mang theo chút hận thù, đau đớn đến mức cả người cô cứng ngắc.
Hình như không phải lần đầu tiên nữa rồi, lần trước anh cũng cắn cô như vậy, lần trước cô chột dạ đuối lý nên cũng nhẫn nhịn nhưng lần này, Diệp Sanh Ca thật sự không biết bản thân đã làm sai ở chỗ nào.
Đau đớn xen lẫn ấm ức, vành mắt cô đỏ lên, nước mắt cũng không kìm được mà chảy ra.
Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng thở nhẹ một tiếng rồi buông cô ra, trên bả vai mượt mà trắng nõn của người phụ nữ bị anh để lại một dấu răng rất sâu, có tơ máu chảy ra, có thể thấy được anh vừa mới cắn tàn nhẫn đến mức nào.
Đôi mắt của người đàn ông càng sâu hơn, anh cúi đầu dùng đầu lưỡi lau máu cho cô, sau đó cầm nước nóng rửa sạch.
Người phụ nữ trong lòng nhẹ nhàng co rúm lại, những giọt nước mắt ấm ước tí tách rơi xuống, rơi vào lồng ngực anh.
Yết hầu của Kỷ Thời Đình lăn một vòng, nâng mặt cô lên, lại hôn lên môi cô một lần nữa, mang theo ý trấn an.
Nhưng Diệp Sanh Ca oán giận quay đầu lại, tránh đi nụ hôn của anh, giống như đang giận dỗi.
Người đàn ông lại cưỡng chế xoay khuôn mặt của cô quay lại, ngậm lấy cánh môi của cô, nhanh chóng xâm nhập, chiếm lấy đầu lưỡi của cô cướp đoạt mạnh mẽ. Khuôn mặt của Diệp Sanh Ca nhanh chóng đỏ lên, hai tay chống trước ngực anh nhưng một chút sức lực đó vốn không làm nên chuyện. Nụ hôn của anh càng ngày càng sâu, sâu tới tận cổ họng, khiến cho cô hoàn toàn không thể thở nổi.
Diệp Sanh Ca đảo mắt, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
May mà Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng buông cô ra, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô, anh vươn tay vỗ về cánh môi sưng đỏ của cô, bỗng nhiên cười một tiếng khàn khàn.
Diệp Sanh Ca vất vả lắm mới thở đều lại được, cảm nhận được lồng ngực anh chấn động, gần như muốn tức điên lên.
Vậy mà anh còn cười?
Cô ăn miếng trả miếng cắn ở trên bả vai cứng rắn của anh nhưng người đàn ông lại cười càng thêm mãnh liệt, ôm cô vào trong lòng chặt hơn một chút.
Diệp Sanh Ca càng tức giận, gần như dốc hết sức cắn mút nhưng người nào đó vẫn không có động tĩnh gì.
“Đừng cắn hỏng răng đấy.” Anh lạnh nhạt nhắc nhở.
Diệp Sanh Ca nhanh chóng nhụt chí, phẫn nộ buông hàm răng ra, nước mắt càng chảy mãnh liệt hơn.
Kỷ Thời Đình nâng mặt cô lên.
Cả khuôn mặt người phụ nữ đỏ hết, vành mắt và đầu mũi đỏ bừng, môi sưng đỏ, cả vết bớt đỏ tươi, thoạt nhìn đáng thương ghê gớm, lại có chút buồn cười.
“Rất ấm ức, hử?” Anh nhếch khóe môi, giọng nói khàn khàn: “Vậy mà lại dám nổi giận với tôi.”
“Anh…” Diệp Sanh Ca thút thít mở miệng: “Cuối cùng em đã làm sai điều gì? Em đã nói rồi, cho dù anh không chạm vào em, em cũng sẽ không đi tìm người đàn ông khác, em còn lâu mới là loại người tùy tiện như vậy.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình sâu thẳm, giữ chặt cằm cô: “Vậy sao? Lúc em quyến rũ tôi không phải rất tùy tiện sao?”
“Không giống nhau, anh không giống người khác.” Lông mi Diệp Sanh Ca run rẩy, cố lấy dũng khí nhìn vào mắt anh: “Anh là Kỷ Thời Đình mà.”
Yết hầu của người đàn ông lăn một vòng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy hình như bởi vì câu nói này mà sinh ra dao động rất nhẹ.
Anh nghĩ tới vừa nãy, khi cô bị đặt ở trên người một người đàn ông khác, quyến rũ cười đùa vui vẻ, anh biết cô chỉ đang diễn, cô có kỹ năng diễn xuất cao siêu nhưng tất cả những lý do này, vẫn không đủ để áp chế cảm xúc thô bạo trong lòng.
Người phụ nữ này càng ngày càng biết làm sao để an ủi anh, vừa mở miệng đã nói lời ngon tiếng ngọt, anh cũng không biết có nên tin lời nói của cô không.

Ads
';
Advertisement