“Thời Đình, em đã nói rằng em sẽ là một người vợ xứng đáng rồi mà.” Có lẽ cảm nhận được sự thả lỏng của anh, Diệp Sanh Ca vòng tay qua cổ anh, giọng nói khàn khàn mà mềm mại lọt vào tai anh: “Mặc dù lý do ban đầu em đến gần anh là để xóa vết bớt trên mặt nhưng… Dù không phải là vì mục đích này thì em vẫn sẽ hạnh phúc khi được làm vợ của anh. Anh thấy đấy, em lớn đến từng này cũng chỉ có một mình mà thôi. Bây giờ em cũng không có nhiều bạn bè. Anh là người thân yêu nhất của em, nên…”
Lông mày của Kỷ Thời Đình hơi giật, trong giọng nói trầm khàn của anh mang theo một chút dịu dàng và thương tiếc mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra: “Vậy sao?”
“Cho nên… Anh có thể tin tưởng em không?” Diệp Sanh Ca vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Chỉ cần anh đồng ý, em sẽ mãi mãi là vợ anh và sẽ là mẹ của con anh.”
Hầu kết của người đàn ông di chuyển một chút, anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, trong đôi mắt đen láy xuất hiện những cảm xúc kỳ lạ.
“Diệp Sanh Ca.” Giọng nói của anh vô cùng khàn, lại thêm chút dịu dàng kỳ lạ: “Đây là lời thật lòng của em sao?”
“Đúng vậy, đương nhiên rồi!” Diệp Sanh Ca nhạy bén nhận ra những gì cô vừa nói đã trấn an cảm xúc của anh rất nhiều. Vì thế cô cười rạng rỡ: “Thời Đình, em không biết làm vợ anh sẽ hạnh phúc đến nhường nào nhưng nếu anh có thể tin tưởng em rồi không tức giận vô cớ thì thật là hoàn hảo!”
Nghe vậy, Kỷ Thời Đình cười lạnh: “Tôi đang tức giận vô cớ với em sao?”
… Diệp Sanh Ca nghẹn ngào một lát, rồi nhỏ giọng phàn nàn: “Nhìn xem, em vừa nói xong anh đã tức giận rồi.”
“Con mắt nào của em nhìn thấy tôi đang tức giận?” Người đàn ông nhéo cằm cô, đôi mắt đen láy chứa đầy sự cảnh cáo: “Em nên nhớ lấy lời mà em đã nói ngày hôm nay.”
Diệp Sanh Ca vội vàng gật đầu, vẻ mặt rất chân thành.
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông dịu lại, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Nước lạnh mất rồi, chúng ta về phòng ngủ thôi.”
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn ôm cổ anh không chịu buông ra, làm nũng nói: “Vậy anh cõng em về đi, em không còn sức nữa.”
Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ lọt vào tai anh, một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt thoát ra khỏi cổ họng của Kỷ Thời Đình.
Anh mút mạnh vào môi cô, nói: “Diệp Sanh Ca, em có biết được voi đòi tiên có nghĩa là gì không?”
“Em không biết.” Cô chớp mắt: “Em chỉ biết anh là ông xã tôi thôi.”
Trái tim của Kỷ Thời Đình bị giọng điệu ngọt ngào của cô làm tê liệt.
Anh ôm cô đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm, đi dưới vòi hoa sen, tiện tay vặn mở nước lên.
Nước nóng rửa trôi mọi thứ, Diệp Sanh Ca bị nước nóng xối đến mức hơi đơ cả người, cô tưởng rằng do vừa rồi anh chưa tắm rửa sạch sẽ nên muốn tắm thêm lần nữa. Nhưng rất nhanh cô đã nhận ra rằng suy nghĩ của mình quá đơn giản.
Kỷ Thời Đình ấn cô vào bức tường nhẵn nhụi, dùng lòng bàn tay nóng bỏng bao lấy bờ mông của cô, sau đó hôn cô lần nữa.
Nụ hôn độc đoán và mạnh mẽ của người đàn ông kết hợp với hormone mạnh mẽ đang xâm chiếm mọi giác quan của cô. Diệp Sanh Ca bị hôn đến khó thở, đầu ngón tay cô bám víu vào lưng của anh, trong lòng cô dần dâng lên một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích nổi.
Cuối cùng khi anh buông cô ra, cơ thể cô đã mềm nhũn hết cả, trong mắt toàn là sương mù.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, anh lại ngậm lấy đôi môi của cô, đỡ lấy thân thể cô rồi đâm mạnh vào.
Diệp Sanh Ca hít hà một hơi, không ngừng hít thở sâu, cố gắng thích ứng với nó. Ngay cả mu bàn chân của cô cũng co quắp lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất