Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca há miệng, á khẩu không nói nên lời.
Nhưng trong lòng lại càng thêm chắc chắn anh rất để ý cảnh tượng nhìn thấy lúc vào cửa, chỉ không chịu thừa nhận.
“Anh… Nếu như anh không thích, em sẽ bảo đạo diễn Từ xóa phân cảnh đó đi, thật ra… cũng không phải không có cảnh giường chiếu đó thì không được.” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười: “Sau này em sẽ không quay cảnh tương tự nữa, có được không?”
“Tôi không hiểu đạo lý như vậy sao?” Anh mỉa mai nhếch khóe môi lên.
Diệp Sanh Ca nhất thời vô lực, cô hơi nghiêng người, ôm lấy cổ anh, trong con ngươi trong trẻo là một mảng ấm ức: “Vậy… anh nói em nên làm sao đây?”
Kỷ Thời Đình vươn tay phải ra, vuốt ve gương mặt cô.
“Tôi có tức giận hay không, không hề quan trọng.” Anh cúi đầu cười: “Quan trọng là, cơ hội tốt như vậy, không phải em càng nên nắm chắc sao?”
“Nhưng… Nhưng em đã nói em sẽ không quyến rũ anh có mục đích nữa, như vậy không công bằng với anh.” Diệp Sanh Ca vội vàng giải thích.
“Vậy sao?” Giọng nói của anh càng lúc càng khàn, tay trái thò vào từ bên cạnh, dễ dàng cởi bỏ quần lót của cô: “Nếu như tôi mãi không ngủ với em thì em định làm sao, hử? Đổi người đàn ông khác thử xem?”
“Không không, không đâu.” Diệp Sanh Ca vội vàng giải thích, hơn nữa còn không để ý đến tay trái của người đang ông đang tàn sát bừa bãi trên người cô: “Chúng ta đã kết hôn rồi, em không thể làm chuyện này!”
“Cũng có nghĩa là, nếu như chúng ta chưa kết hôn, em sẽ đổi người đàn ông khác.” Người đàn ông bình tình phun ra câu nói này: “Giống như cách em quyến rũ tôi, không kiêng nể gì mà quyến rũ người đàn ông khác?”
“Không phải… A!” Diệp Sanh Ca vừa muốn giải thích, anh đột nhiên nâng eo cô lên, nặng nề đâm vào.
Người đàn ông tiến vào không hề báo trước khiến cho cả người cô căng thẳng, ngũ quan của cô đau đớn nhăn lại cùng một chỗ.
“Thời Đình… Kỷ Thời Đình…” Đôi tay của cô bám chặt cánh tay anh, giọng nói nhuốm vài phần nức nở: “Không phải như vậy đâu…”
Lông mi của người phụ nữ nhuốm bọt nước, không biết là nước mắt hay là nước trong bồn tắm, trong con ngươi đen trắng rõ ràng của cô tràn đầy ấm ức, phảng phất như có thể khóc lên bất cứ lúc nào.
Con ngươi của Kỷ Thời Đình co rút lại, cuối cùng vẫn có chút mềm lòng.
Anh kéo cô lại gần một chút, nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô, bàn tay to nóng rực bơi khắp nơi trên người cô, lực tay không nhẹ không nặng khiến cho người phụ nữ trong lòng phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp.
Cuối cùng cô cũng thoáng thích ứng được, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Thấy thế, Kỷ Thời Đình không nhẫn nhịn nữa, ở tư thế này, ưỡn mạnh lưng.

Tư thế nữ ở trên vô cùng kích thích, cũng vô cùng tiêu hao thể lực, lúc kết thúc, cả người Diệp Sanh Ca nằm bò trên lồng ngực của anh, ánh mắt vẫn còn chút đăm chiêu.
Kỷ Thời Đình cúi đầu thở hổn hển, lại hôn cô một lần nữa, nụ hôn sâu này kết thúc, ý thức của người phụ nữ dường như đã hồi phục lại. Giọng nói của cô trầm thấp, vẫn mang theo sự ấm ức khóc nức nở: “Không phải như vậy đâu, không phải. Chỉ có anh, không có người khác…”
Đúng vậy, tính đến trước mắt chỉ có một mình anh, Nhưng nếu như anh mãi không để cô được như ý nguyện, người phụ nữ này còn có thể đợi bao lâu?
Trong mắt người đàn ông vẫn là một mảng đen trầm, dường như anh dừng lại một chút, sau đó, anh hôn lên cổ cô.
Diệp Sanh Ca phát ra tiếng hừ nhẹ vô lực.
Tiếp đó, nụ hôn của người đàn ông lại chuyển qua trên vai cô, lưu luyến không quá vài giây, anh bất ngờ cắn mạnh lên đó.
Mấy giây sau, cơn đau cuối cùng cũng truyền đến dây thần kinh của Diệp Sanh Ca, con ngươi của cô phóng to đến mức khó tin.

Ads
';
Advertisement