Điều làm Diệp Sanh Ca thấy ngoài ý muốn là, cô không hề thất vọng vì điều này mà lại bất giác mà thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ vì tính xâm chiếm mạnh mẽ mà anh toát ra tối nay đã khiến cô sợ hãi, hoặc có thể vì cô nhận ra rằng mình không nên có tâm tư đối với người đàn ông này nên cô hơi e ngại khi phát sinh quan hệ với anh.
Vậy nên cô không rảnh muốn xóa vết bớt nữa.
Nhưng dù lý trí có cố gắng nhắc nhở đến đâu, cô cũng không thể phủ nhận sự thật rằng cơ thể cô đã dễ dàng bị anh điều khiển, đầu ngón tay cô dường như vẫn còn tê dại vì nụ hôn sâu vừa rồi, cô liếm môi, nhận ra mình đang tận hưởng lại dư vị của anh, gương mặt nhanh chóng ửng đỏ.
“Không được suy nghĩ lung tung!” Cô ảo não mà vỗ vào mặt mình, cố gắng để bản thân mình tỉnh táo lại.
Một lúc sau, khi nước trong bồn tắm đã đầy gần hai phần ba, cô đứng dậy bước tới cúi xuống dùng tay kiểm tra nhiệt độ, cảm thấy nhiệt độ hơi nóng nên vặn công tắc nghiêng một chút về bên nước lạnh.
Cô đang điều chỉnh nhiệt độ nước thì Kỷ Thời Đình bước vào.
Người phụ nữ cúi xuống nên không tránh khỏi việc cặp mông tròn trịa bị vểnh lên, một ngọn lửa rực lên trong mắt người đàn ông.
Thân hình cao lớn của anh tiến lại gần nhưng Diệp Sanh Ca hoàn toàn không biết gì cả, cho đến khi một cánh tay nóng bỏng đặt ngang eo cô.
“A!” Cô giật mình, lưng đập vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Kỷ Thời Đình ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm khàn của anh truyền vào tai cô: “Là tôi.”
… Cô đương nhiên biết là anh rồi nhưng đừng dọa người có được không?
Nhất là… cơ thể anh vô cùng nóng.
Diệp Sanh Ca khó chịu vùng vẫy một chút: “Em… Em đang điều chỉnh nhiệt độ cho anh.”
Cô cảm thấy với nhiệt độ cơ thể hiện tại của anh, nhiệt độ nước trong bồn tắm chắc là vẫn cao quá.
Kỷ Thời Đình khàn giọng ừ một tiếng, buông cô ra: “Được rồi.”
Diệp Sanh Ca nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh, quay đầu lại mới phát hiện người đàn ông này đã cởi quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, phần thân trên của anh lộ ra ngoài, đường nét rõ ràng, cực kỳ gợi cảm, sự nam tính mạnh mẽ khiến gương mặt của cô càng nóng hơn.
“Vậy… em ra ngoài trước.” Cô ngượng ngùng nhìn đi nơi khác rồi vội vã ra khỏi phòng tắm.
Phía sau truyền đến tiếng nước chảy ào ào, hình như Kỷ Thời Đình đã vào bồn tắm.
Diệp Sanh Ca đang nghĩ đến điều này thì một tiếng trầm khàn vang lên bên tai cô: “Đợi đã”.
Cô dừng lại, do dự một chút rồi vẫn quay đầu: “Sao vậy?”
“Qua đây.” Kỷ Thời Đình ngồi đối diện với cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô: “Giúp tôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vẫn bình tĩnh nhưng… đôi mắt đen đó quá sâu, dù chỉ nhìn thoáng qua, Diệp Sanh Ca cũng có cảm giác như bị hút vào, ngay cả cặn cũng không còn sót lại.
Cổ họng cô hơi nghẹn lại: “… Giúp anh làm cái gì?”
“Em nói xem?” Anh hơi cau mày, giọng trầm khàn như cũ: “Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Diệp Sanh Ca phát giác ra được tối nay Kỷ Thời Đình có gì đó rất không ổn. Nghĩ kỹ lại thì từ khi anh bước vào dường như mắt anh luôn tối như vậy, ngay cả khi anh cười, trong mắt anh cũng không có ý cười, thế nhưng cô lại mặc kệ, còn tưởng rằng anh đã nguôi giận rồi.
Nhưng… nhưng, có lẽ từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ buông bỏ, cho dù cô có giải thích thế nào, cho dù lời giải thích của cô có hợp lý đến đâu.
Tim Diệp Sanh Ca đập loạn xạ, cô cảm nhận được nguy hiểm nên theo bản năng vô thức lùi lại một bước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất