Thế nhưng trong phòng khách lại không có ai.
Diệp Sanh Ca thoáng bối rối bèn đi vào phòng ngủ. Cô nhìn thấy bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất.
“Kỷ Thời Đình?” Cô mỉm cười lên tiếng: “Em tắm xong rồi, anh có muốn tắm không? À đúng rồi, Tôn Diệp đã đưa quần áo của anh đến chưa?”
“Ừ.” Kỷ Thời Đình đáp lại rồi quay người nhìn cô, trong tay dường như đang nghịch cái gì đó: “Lại đây.”
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn bước đến, đứng trước mặt anh, mở to mắt nhìn anh.
Khuôn mặt của người đàn ông vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhưng đôi mắt sâu thẳm lại khiến Diệp Sanh Ca bỗng thấy hồi hộp.
Giây tiếp theo, Kỷ Thời Đình đột nhiên buông lỏng tay, để chiếc dây chuyền rơi xuống, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em có thích không?”
Diệp Sanh Ca ngẩn người, lúc này mới nhìn rõ thứ trong tay anh là một sợi dây chuyền tinh xảo.
Cô chợt nhớ lại hôm qua, trong cuộc điện thoại, Kỷ Thời Đình đã hỏi cô có thích trang sức không.
Không ngờ anh thực sự đã mua cho cô.
Diệp Sanh Ca cảm thấy một góc nhỏ trong trái tim mình đột nhiên mềm nhũn, cô có chút trách móc thầm nghĩ, đối mặt với người đàn ông này, làm sao cô có thể kiềm chế được mình chứ?
Mặc dù khi gặp mặt, Kỷ Thời Đình không dịu dàng như trong điện thoại, mà lại trở về với vẻ lạnh lùng như trước nhưng… cảm xúc của cô vẫn bị từng hành động của anh ảnh hưởng.
Dù cô đã từ bỏ ý định quyến rũ anh, cô vẫn không muốn anh tức giận hay không vui.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng, nở một nụ cười tươi: “Thích! Là tặng cho em sao?”
Kỷ Thời Đình chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nhìn thấy sự vui mừng trong trong mắt cô, yết hầu anh chuyển động nhẹ.
“Để tôi đeo cho em nhé?” Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.
“Vâng.” Đôi mắt cô sáng lên, xoay người quay lưng lại với anh, còn vén tóc sang một bên.
Kỷ Thời Đình nhìn vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Anh giúp cô đeo dây chuyền lên, tay trái ôm lấy eo cô, tay phải thì đặt lên sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve.
Diệp Sanh Ca không kiềm chế được mà co cổ lại, cô cảm thấy tay của anh nóng rực vô cùng.
“Được chưa?” Nhưng cô hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm, vẫn đang chìm đắm trong niềm vui khi được anh tặng quà.
“Xong rồi.” Kỷ Thời Đình thấp giọng trả lời, cúi đầu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống phần gáy trắng ngần của cô, sau đó cắn mạnh một cái.
Diệp Sanh Ca hít một hơi, lưng cô rất nhạy cảm, người đàn ông này biết rất rõ điều đó!
“Kỷ Thời Đình… đừng… a a a a!” Cô không kiềm chế được mà hét lên, hai tay nắm chặt cánh tay anh, hơi thở trong chốc lát trở nên gấp gáp.
Thế nhưng Kỷ Thời Đình không chỉ đơn giản là hôn một cái rồi thôi. Tay phải của anh dễ dàng kéo áo của cô xuống, sau đó thuận tay trượt xuống, đi vào từ phía vạt áo, nắm chặt lấy eo thon của cô.
Diệp Sanh Ca bị những động tác này của anh khiến cho toàn thân run rẩy: “Kỷ Thời Đình, anh anh anh…”
Chắc cô không làm gì khiến anh hiểu lầm chứ nhỉ? Hôm nay cô thật sự không hề có ý định quyến rũ anh, vậy mà người đàn ông này sao lại đột nhiên, lại đột nhiên…
Chưa kịp đợi cô nghĩ ra điều gì, Kỷ Thời Đình đã hôn mạnh lên đôi vai tròn trịa mịn màng của cô.
Cả người Diệp Sanh Ca run rẩy, tiếng rên rỉ không kìm được bật ra từ cổ họng. Nụ hôn của anh tỉ mỉ và chậm rãi, như thể có hàng nghìn dòng điện nhỏ lướt qua từng nơi anh hôn, khiến đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất