Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Tập luyện?” Anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Cảnh diễn gì mà còn cần tập luyện?”
“Giường… giường chiếu…” Diệp Sanh Ca rụt cổ, không dám nhìn thẳng vào anh: “Chỉ .. sợ đến lúc đó không thuận lợi, vậy nên tập luyện trước một chút.”
“Ừm.” Giọng điệu của người đàn ông vẫn không gợn sóng: “Kết thúc chưa?”
“Kết thúc rồi kết thúc rồi!” Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu lại: “Thầy Tần, hay là hôm nay chúng ta đến đây đi?”
Tần Hựu Huy đáng thương vừa mới đứng lên từ dưới đất, anh ta nhìn Kỷ Thời Đình, ánh mắt có chút kinh ngạc nghi ngờ không ổn định.
Tần Hựu Huy không hề biết thân phận của anh nhưng chỉ dựa vào khí thế của người bề trên toát ra từ người đàn ông này đã đủ để anh ta phán đoán rõ ràng tình thế, vì vậy anh ta thức thời không hỏi gì thêm: “Đương nhiên. Hôm nay cô Diệp vất vả rồi. Tiểu Lưu, chúng ta đi thôi.”
“Đợi đã.” Ánh mắt của Kỷ Thời Đình rơi trên tay Tiểu Lưu, nhàn nhạt dặn dò: “Xóa đi.”
Tiểu Lưu sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng.”
Cậu ta luống cuống tay chân xóa bỏ video vừa mới quay đi.
Tần Hựu Huy chộp lấy chiếc áo khoác ở trên sô pha, dẫn theo Tiểu Lưu đi ra ngoài cửa, lúc đi qua Kỷ Thời Đình, anh ta khẽ gật đầu chào hỏi.
Kỷ Thời Đình liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.
Trên trán Tần Hựu Huy nhanh chóng toát mồ hôi, anh ta miễn cưỡng cười một cái, rồi mới rời đi.
Từ đầu đến cuối Diệp Sanh Ca vẫn luôn ôm người đàn ông này, đến tận khi bóng dáng của Tần Hựu Huy và Tiểu Lưu biến mất hoàn toàn phía sau cửa, cô mới dám buông ra, chuyển thành nắm chặt tay anh: “Qua đây ngồi đi, em rót nước cho anh.”
Giọng nói của cô trầm thấp mềm mại, mang theo vài phần cẩn thận dè dặt.
Kỷ Thời Đình nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn cất bước đi vào, có điều anh không hề ngồi trên sô pha mà ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Diệp Sanh Ca vội vàng rót một cốc nước nóng đặt bên cạnh tay anh, có hơi ngại ngùng: “Chỗ em chỉ có nước lọc… anh muốn uống trà hay cà phê không? Hình như phòng đạo diễn Từ có cà phê chất lượng không tệ, em đi lấy một ít qua đây nhé?”
“Không cần.” Kỷ Thời Đình nâng cốc lên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua Lâm Nhiễm ở bên cạnh một cái.
Lúc này Diệp Sanh Ca mới như được tỉnh ngộ vỗ trán, nhanh chóng đi đến bên cạnh Lâm Nhiễm, lấy lại điện thoại của mình từ trong tay cô ta: “Em có thể tan làm rồi. Mau trở về nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai không cần qua đây đâu.”
Lâm Nhiễm ngẩn ngơ gật đầu, hạ giọng hỏi: “Chị Sênh Ca, anh ấy… anh ấy chính là kim chủ đại nhân của chị sao?”
“… Đừng nói linh tinh.” Giọng điệu của Diệp Sanh Ca hung dữ, thấy ánh mắt của cô ấy vẫn dính trên người Kỷ Thời Đình thì càng tức giận hơn: “Nhìn cái gì mà nhìn, không được nhìn! Mau đi đi!”
Diệp Sanh Ca đẩy cô ta ra ngoài, đóng cửa lại, xoay người trở lại bên cạnh Kỷ Thời Đình, gương mặt trông mong nhìn anh: “Anh… không tức giận đấy chứ?”
Người đàn ông buông cốc xuống, đôi mắt đen nhánh rơi trên người cô, khóe môi nhếch lên như cười như không: “Tức giận? Lấy thân phận gì? Kim chủ của em, hay là chồng của em?”
… Xem ra anh vẫn nghe thấy câu nói kia của Lâm Nhiễm rồi.
Diệp Sanh Ca xoa tay, ngại ngùng cười nói: “Đó là trợ lý của em, cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cô ấy nói linh tinh đấy…”
“Nói như vậy, em chưa nói với bất kỳ ai e m đã kết hôn rồi, càng chưa từng nói với bất kỳ ai mối quan hệ giữa tôi và em.” Giọng điệu của Kỷ Thời Đình không chút gợn sóng.
Nhưng Diệp Sanh Ca lại cảm thấy tóc gáy sau lưng dựng thẳng lên.
“Em… Em tưởng rằng, anh không hy vọng em rêu rao.” Cô lắp ba lắp bắp nói.

Ads
';
Advertisement