Trên ghế sofa, Tần Hựu Huy vẫn chìm đắm trong vai diễn của mình.
Áo choàng trên người Diệp Sanh Ca bị anh ta hoàn toàn kéo xuống, sau đó, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông nắm lấy khuôn mặt cô, hình như đang định hôn xuống.
Nhưng mà Diệp Sanh Ca lại giật mình, vô thức ngăn cản, coi như cô không bài xích tiếp xúc với Tần Hựu Huy, cũng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận cảnh hôn.
Nhưng Tần Hựu Huy đang trong vai Dung Duật Tu lại không kiên nhẫn bắt lấy cổ tay cô, dường như chỉ xem hành động này của cô là đang tỏ ra thích nhưng giả vờ từ chối. Diệp Sanh Ca luống cuống, vô thức quay đầu, kết quả vừa nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy một người mạnh mẽ rắn rỏi đẩy cửa đi vào.
Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn một vòng, dường như hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh, con ngươi đen như mực của anh đã dừng lại trên ghế sofa, đúng lúc đối diện với Diệp Sanh Ca.
Con ngươi của anh đột nhiên co lại tối đa.
Vào khoảnh khắc Diệp Sanh Ca nhận ra anh, tâm trí cô nổ tung!
Cô trợn tròn tròng mắt, kinh hoảng hô to: “Ngừng ngừng ngừng!”
Tần Hựu Huy rời khỏi vai diễn, thấy mặt mày Diệp Sanh Ca đầy kinh hoảng, anh ta hơi chật vật: “Xin lỗi…”
Diệp Sanh Ca cũng không biết sức mạnh từ đâu mà ra, mạnh mẽ đẩy người đàn ông vẫn đang nằm trên người cô, khiến Tần Hựu Huy bất ngờ bị cô đẩy ngã xuống đất. Diệp Sanh Ca vội vàng đứng lên, kết quả dường như dẫm lên chân Tần Hựu Huy, cô mất thăng bằng, cả người ngã đè lên Tần Hựu Huy.
… Xong.
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Lúc này, trong đầu cô chỉ có ý nghĩ này không ngừng xoay quanh.
Một loạt biến cố này chỉ xảy ra trong ba giây, Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người dưới đất.
Tần Hựu Huy thì càng bối rối hơn, anh ta bị đẩy xuống đất cũng thôi đi, vừa mới chuẩn bị đứng lên, lại bị Diệp Sanh Ca đè lên ngực, anh ta không kịp thở, bắt đầu ho kịch liệt.
Cảm nhận được ánh mắt Kỷ Thời Đình như lưỡi dao, Diệp Sanh Ca luống cuống tay chân đứng lên. Cô nhìn về phía mặt Kỷ Thời Đình đang không có biểu tình gì, ánh mắt ám trầm đứng ở cửa, lắp bắp mở miệng: “Anh… Sao anh lại đến… Em đang tập luyện… Anh xem, anh xem, Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu cũng ở chỗ này, mau nói, chúng ta đang tập luyện phải không!”
Cô nóng nảy trừng mắt với Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm ngơ ngác quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Kỷ Thời Đình cách đó không xa, kết quả cô ta quá khiếp sợ, há to miệng, mãi không nói ra lời.
Diệp Sanh Ca thấy cô ta chỉ ngơ ngác nhìn Kỷ Thời Đình, thực sự sắp bị cô ta làm cho tức chết.
Cũng may Tiểu Lưu tương đối trấn định hơn, vị trí của cậu ta đối diện với cửa nên cậu ta là người đầu tiên nhìn thấy Kỷ Thời Đình.
“Không… Không sai.” Cậu ta run rẩy mở miệng: “Chúng tôi đang tập luyện… Đang tập luyện.”
Nói xong cậu ta còn giơ chiếc điện thoại đang quay phim lên
“Em không lừa anh chứ!” Diệp Sanh Ca nhìn về phía Kỷ Thời Đình, ánh mắt bất an, khuôn mặt đầy khẩn trương, như sợ anh sẽ hiểu nhầm.
Kỷ Thời Đình nhìn cô, con ngươi đen như mực sâu không lường được, như hố đen không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Diệp Sanh Ca bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cảm thấy chột dạ thoái chí, cô cắn răng, đột nhiên tiến lên ôm lấy eo anh, lấy lòng cười: “Sao anh quay về sớm thế, em vốn định ra sân bay đón anh mà… Anh đã ăn tối chưa? Chắc đồ trên máy bay ăn không ngon đâu, không bằng để em làm gì đó cho anh ăn nhé?”
Cô nói liến thoắng không ngừng, như muốn dựa vào việc này để bình tĩnh lại.
Kỷ Thời Đình giơ tay nắm lấy vai cô, cúi xuống nhìn cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất