Nghe thấy tiếng gọi, Dung Duật Tu nửa ngồi dậy, chăm chú nhìn nàng với biểu cảm ngỡ ngàng.
“…Chẳng lẽ chỉ là giấc mộng?” Hắn lẩm bẩm như không dám tin vào mắt mình.
“Không phải mộng.” Tiết Ninh tiến lại gần hắn, kéo áo choàng ra để lộ gương mặt mình trước mắt hắn, giọng nói mang theo chút quyến rũ kỳ lạ: “Là ta, Dung đại nhân.”
Đồng tử hắn co rút lại, khẽ cười một tiếng: “Hóa ra là Tiết tần nương nương, yến tiệc trong điện đang vui, sao nương nương không ở đó cùng Hoàng thượng, lại đến gặp kẻ không được vừa lòng như ta?”
“Sao Hoàng thượng còn nhớ đến ta chứ.” Tiết Ninh nói với giọng oán trách: “Dung đại nhân, Tiết Ninh cần ngài giúp đỡ.”
Dung Duật Tu dường như đã tỉnh táo hơn, hắn đánh giá nàng một lúc lâu, đột nhiên đưa tay ôm chặt nàng vào lòng.
Tiết Ninh khẽ kêu lên.
“Sự giúp đỡ của ta…” Hơi thở hắn hơi dồn dập: “Cần báo đáp.”
“Ta…”
Hơi thở nam tính xa lạ xộc vào khoang mũi, Diệp Sanh Ca hốt hoảng, đột nhiên quên mất lời thoại.
“Cắt!” Lâm Nhiễm kịp thời lên tiếng.
Diệp Sanh Ca vội vàng đứng dậy lùi về sau mấy bước, trông như muốn chạy trốn khỏi hang cọp.
Tần Hựu Huy ngồi dậy, bất đắc dĩ cười: “Tôi đáng sợ đến vậy sao?”
“Không, không phải lỗi của anh, xin lỗi.” Diệp Sanh Ca vừa xấu hổ vừa áy náy.
“Cô không cần tự trách mình.” Tần Hựu Huy kiên nhẫn chỉ bảo: “Lúc đầu cô diễn rất tốt, rất nhập tâm nhưng cứ đến đoạn tiếp xúc cơ thể, ý thức của cô lại trỗi dậy, cô cần phải khắc phục điều này.”
Đúng vậy, cô cần phải khắc phục. Đây là diễn xuất, cô không phải là Diệp Sanh Ca mà là Tiết Ninh.
“Chúng ta thử lại lần nữa nhé?” Diệp Sanh Ca hít sâu một hơi.
“Được.” Tần Hựu Huy mỉm cười gật đầu.
Tuy nhiên, lần tập thứ hai, Diệp Sanh Ca vẫn thất bại ở chỗ cũ. Đến lần thứ ba, tuy cô không quên lời thoại nhưng nói lắp bắp, vẫn thất bại.
Lâm Nhiễm và Tiểu Lưu nhìn nhau.
Tần Hựu Huy xoa xoa hai đầu lông mày, nhìn người phụ nữ đang thất vọng trước mặt, suy nghĩ rồi hỏi một cách dè dặt: “Sanh Ca, cô… đã từng yêu đương rồi chứ?”
Diệp Sanh Ca hiểu ý anh ta ngay, hai má nóng lên, cô gật đầu lia lịa.
“Vậy thì tốt.” Tần Hựu Huy thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng cô có bóng ma tâm lý gì từ nhỏ… Xem ra cô không sao, chỉ đơn thuần không thể đón nhận tôi. Hay là cô ghét tôi? Tại sao lại phản kháng như vậy?”
Diệp Sanh Ca xấu hổ: “Không phải như vậy, thầy Tần, tôi không ghét anh, tôi cũng không biết tại sao lại như vậy.”
“Cô chưa từng trải qua khóa đào tạo chính quy.” Tần Hựu Huy trầm ngâm nói: “Vì vậy, ý thức tự vệ của cô rất mạnh. Trước lúc quay phim, cô cần phải chắc chắn mình đang ở trong một môi trường an toàn mới dám buông bỏ bản thân. Nhưng môi trường hiện tại khiến cô cảm thấy không an toàn.”
Diệp Sanh Ca nhíu mày.
Nếu chỉ có cô và Tần Hựu Huy, cô cảm thấy không an toàn thì có thể lý giải nhưng hiện tại có bốn người, hơn nữa thái độ của Tần Hựu Huy rất chuyên nghiệp, không có ý định lợi dụng, tại sao cô vẫn kháng cự như vậy?
“Thế này đi, cô nằm xuống, tôi nằm đè lên người cô.” Tần Hựu Huy nói: “Vì cứ đến đoạn tiếp xúc cơ thể là cô lại thoát vai, chi bằng chúng ta cứ tiếp xúc cơ thể trước, ép buộc cô phải nhập tâm. Sanh Ca, với tài năng của cô, cô có thể làm được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất