Kỷ Thời Đình hạ kính xe xuống, tùy ý để gió cuối mùa thu thổi vào.
Anh giơ tay cởi cúc trên cùng của áo sơ mi, tay phải cầm điện thoại nhẹ nhàng đặt trên cửa kính, lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ lưu chuyển trên khuôn mặt tuấn tú của anh, ở giữa sáng tối luân phiên, làm nổi bật ánh mắt của người đàn ông càng thêm sâu thẳm.
Giọng điệu oán hận của ông cụ vang lên trong điện thoại: “Sao mà cháu kết hôn xong còn bất hiếu hơn cả lúc trước thế, đã bao lâu cháu không qua đây thăm ông rồi?”
Kỷ Thời Đình khẽ cười một tiếng: “Không phải ông dặn cháu gần đây cứ hưởng thụ thế giới hai người đi à.”
“Nhưng vấn đề là Sanh Ca đi quay phim ở thành phố Điện Ảnh rồi, cháu thì lại đi công tác, hai đứa mấy ngày mới gặp nhau một lần hả?” Ông cụ Kỷ rất tức giận: “Với tốc độ này của cháu thì bao giờ ông mới có thể ôm chắt trai chứ?”
“Qua hai ngày nữa, chờ Sanh Ca được nghỉ, cháu sẽ đưa cô ấy về nhà cũ thăm ông.” Kỷ Thời Đình nói thờ ơ: “Giờ thì ông hài lòng rồi chứ?”
“Hừ…” Giọng ông cụ lạnh lùng: “Cháu đừng tưởng là ông không biết mưu đồ của cháu, ông không còn nhiều quặng đâu, ông định trăm năm sau sẽ mang đi cho bà nội cháu, không cho cháu đâu.”
“Bà nội không thích kim cương.” Kỷ Thời Đình nhíu mày: “Bà thích ngọc.”
Ông cụ Kỷ lại bị chặn họng: “… Cháu muốn tặng cho vợ cháu mà không tự mình đi mua à?”
“Chất lượng trên thị trường không tốt.” Kỷ Thời Đình lạnh nhạt nói: “Nếu sau này có đồ chất lượng tốt thì cháu sẽ mua trả ông.”
“Chờ cháu đưa Sanh Ca về rồi hẵng nói.” Ông cụ hừ một tiếng, cúp điện thoại.
Kỷ Thời Đình cong khóe môi, cầm điện thoại trong tay ngắm nghía.
Thời gian này, Diệp Sanh Ca đã quay xong rồi, có lẽ nửa tiếng nữa cô sẽ gọi điện thoại tới.
…
Lúc này, Diệp Sanh Ca hoàn toàn không nhớ cô còn phải gọi một cuộc điện thoại thường lê phải gọi.
Ở trước mặt cô, hai người Tần Hựu Huy và Tiểu Lưu đang sắp xếp phòng khách theo kịch bản.
“Sanh Ca, lát nữa cô đi từ phía kia tới.” Tần Hựu Huy chỉ về phía cửa: “Tôi ngồi ở đây uống rượu. Tiểu Lưu, cậu quay từ phía này, Lâm Nhiễm, cô quay từ phía đối diện.”
Tiểu Lưu và Lâm Nhiễm đều nghiêm túc gật đầu.
Diệp Sanh Ca vẫn cảm thấy bồn chồn nhưng thấy Tần Hựu Huy vừa chuyên nghiệp vừa bình tĩnh như vậy, cô cũng không thể đứt xích.
“Tôi hiểu rồi.” Cô gật đầu.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Có lẽ Tần Hựu Huy nhìn ra sự bất an của cô nên cười nói: “Đừng sợ, cô đừng coi cô là bản thân, cứ coi mình là Tiết Ninh, tôi cũng không phải Tần Hựu Huy mà là Dung Duật Tu, cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cô hiện giờ. Thả lỏng đi, cô là diễn viên.”
Tần Hựu Huy khiến Diệp Sanh Ca xấu hổ một xíu.
Không sai, đây là công việc mà thôi, nếu như cô biểu hiện lo lắng thái quá thì ngược lại sẽ khiến Tần Hựu Huy xấu hổ.
“Ừm. Anh cứ yên tâm.” Diệp Sanh Ca nói rồi đi tới cửa, khép áo choàng lại.
Tần Hựu Huy cũng nằm xuống trên ghế sofa, cầm bầu rượu trong tay.
Sau khi Lâm Nhiễm hô một tiếng bắt đầu, Tần Hựu Huy nhập vai trong vòng một giây, anh ta giơ bầu rượu lên, ực mạnh một hớp, trong miệng ngâm xướng lung tung: “… Nơi ta nhìn vào, từ hôm nay lại có thêm, một nỗi sầu mới… Tình này không thể nào xóa bỏ, vừa buông xuống giữa mày, lại chạy vào trong lòng.”
Rõ ràng là tư thế hành vi phóng túng nhưng giọng điệu lại có vẻ tự giễu cợt, đau buồn, mất mát.
Lúc này, Tiết Ninh khoác áo choàng chậm rãi đi đến gần.
“Dung đại nhân có tiền đồ vô lượng, không biết là vị hôn phu lý tưởng của bao nhiêu nữ nhi khuê các, sao có thể khốn đốn vì tình?” Nàng khẽ cười lên tiếng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất