Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Mộ Hiểu Nhã ngồi trên ghế, một tay cầm son môi, quay đầu nhìn về phía cánh cửa bị hỏng, khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.
Phòng hoá trang chỉ được dựng tạm thời nên chất lượng của cánh cửa không cao, bị đập hỏng cũng không có gì lạ. Nhưng vấn đề là… Tại sao anh ta dám làm vậy?
Không phải người đàn ông này đến đây để theo đuổi cô ta sao? Tại sao lại hành động thiếu giáo dưỡng như vậy?
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp và ấm áp của người đàn ông truyền vào tai cô ta: “Tiểu thư Mộc Hạ, ra đây đi.”
Mộc Hạ… Mộ Hiểu Nhã không khỏi nhíu mày, cũng bắt đầu bày ra tính tình cô chủ. Cô ta liếc nhìn trợ lý Tiểu Thất một cái: “Đi, nói với anh ta là tôi mệt mỏi, muốn hẹn tôi thì để lần sau.”
Mặt mày Tiểu Thất tái mét: “Như vậy có thể được không? Chị Hiểu Nhã, đó chính là cậu chủ nhà họ Tiêu…”
“Đi!” Mộ Hiểu Nhã không kiên nhẫn quát lớn.
Tiểu Thất đành phải nơm nớp lo sợ đi tới cửa, không dám ngẩng đầu, ấp a ấp úng chuyển lời của Mộ Hiểu Nhã.
Tiêu Duệ Lãng yên lặng nghe xong, nụ cười trên gương mặt tuấn tú của anh ta càng hiện rõ hơn.
Anh ta hơi nghiêng mặt, vệ sĩ lập tức nhận lệnh rời đi, không lâu sau trở về với một hộp quà tinh xảo.
Tiêu Duệ Lãng mỉm cười, bước vào phòng hóa trang, vệ sĩ cũng bưng hộp quà đi theo vào.
Mộ Hiểu Nhã nghe thấy tiếng động ở bên cạnh nhưng vẫn tiếp tục tô son môi, trên mặt đầy kiêu ngạo.
“Thú vị.” Tiêu Duệ Lãng khẽ cười, cúi người ngồi xuống bàn trang điểm, dùng bàn tay thon dài nắm lấy cổ tay Mộ Hiểu Nhã: “Cô Mộ, tôi mang theo một món quà, không biết có đủ khiến em cảm thấy hứng thú không?”
Mộ Hiểu Nhã cười lạnh, cố gắng vùng tay ra nhưng người đàn ông này có sức lực rất lớn, cô ta không thể thoát ra được.
Cô ta giận dữ trong lòng, ngẩng đầu định quát to nhưng ngay sau đó cô ta đờ ra trong giây lát.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông gần như hoàn hảo, khiến Mộ Hiểu Nhã vốn quen nhìn trai xinh gái đẹp cũng phải ngẩn ngơ trong giây lát.
“Viên kim cương hồng hai mươi cara, tôi đã mua từ tháng trước, vừa mới cắt xong cách đây vài ngày.” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ mở miệng: “Có lẽ em sẽ thích.”
Khi anh ta đang nói, vệ sĩ ở bên cạnh đã đặt hộp quà lên một góc bàn trang điểm, mở ra, viên kim cương hồng nhạt gần như lóe mù đôi mắt. Chuyên viên trang điểm cách đó không xa không kìm được phát ra một tiếng kêu khẽ.
Hơi thở của Mộ Hiểu Nhã cũng trở nên dồn dập.
Một viên kim cương lớn như vậy, giá trị ít nhất cũng phải trên trăm triệu!
“Thích không?” Tiêu Duệ Lãng lại hỏi, giọng điệu cực kỳ dịu dàng.
Mộ Hiểu Nhã khó khăn dời mắt, cằm nâng lên: “Cũng không tệ lắm. Nhưng tôi sẽ không hẹn hò với anh.”
“Chậc…” Tiêu Duệ Lãng phát ra âm thanh giống như tiếc nuối: “Xem ra vẫn còn chưa đủ.”
Anh ta vừa dứt lời, vệ sĩ xoay người đi ra ngoài ngay, không bao lâu sau, bốn năm tên vệ sĩ đi đến, trên tay mỗi người mang theo một cái hộp.
“Kim cương hồng, kim cương xanh, phỉ thúy, bích tỷ, ngọc hòa điền… Có món nào em thích không?” Tiêu Duệ Lãng vẫn mỉm cười: “Hiện tại đã đồng ý hẹn hò với tôi chưa?”
Nhóm vệ sĩ cùng mở hộp ra, để lộ những món trang sức quý giá, mỗi món đều có giá trị xa xỉ.
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh là người biết hàng, cô ta che ngực như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Lòng hư vinh của Mộ Hiểu Nhã được thỏa mãn, cô ta liếc nhìn bên ngoài phòng hóa trang theo bản năng, tưởng tượng đến bao nhiêu ánh mắt ghen tị và hâm mộ từ những người khác, đặc biệt là từ Diệp Sanh Ca, cô ta không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

Ads
';
Advertisement