Hành động này thật sự quá mức thân mật, Diệp Sanh Ca bị anh ta gõ có chút ngẩn ra.
Lúc này Tần Hựu Huy tỏ ra mới nhận ra, xin lỗi cười nói: “Thật xin lỗi, tôi theo thói quen nên nhất thời nhanh tay.”
“Ha ha, không sao.” Tất nhiên Diệp Sanh Ca sẽ không để ý: “Vừa lúc chúng ta đọc lời thoại một chút .”
“Được.” Tần Hựu Huy cười đồng ý.
…
Sau khi hoàn thành cảnh quay trong ngày, Diệp Sanh Ca trở về phòng hóa trang. Sau khi thay trang phục và đồ trang sức ra, cô mệt mỏi ngồi lỳ trên ghế không muốn động đậy.
Lâm Nhiễm bóp vai giúp cô, thuận tiện tám chuyện: “Chị Sênh Ca, nghe nói Mộ Hiểu Nhã lại khóc lóc náo loạn ở trong phòng hóa trang của cô ta, còn đập phá không ít đồ đạc.”
“Ừ.” Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại: “Đừng để ý tới cô ta là tốt rồi.”
Có đoạn video kia uy hiếp, Mộ Hiểu Nhã hẳn sẽ không dám lại đến kiếm chuyện nữa.
Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Sanh Ca cảm giác thể lực đã khôi phục một chút, đứng dậy định trở lại phòng của mình.
Kết quả là khi cô và Lâm Nhiễm vừa mở cửa thì thấy nhân viên công tác hưng phấn chạy về phía này, sôi nổi tụ tập trước cửa phòng hóa trang của Mộ Hiểu Nhã, còn cố ý để lại một lối đi như thể đang đợi ai đó.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Nhiễm tò mò hỏi.
Tiểu Trần, người phụ trách trang phục đoàn phim tỏ ra bí ẩn và hưng phấn: “Vị phú nhị đại hôm qua tặng hoa cho Mộ Hiểu Nhã tới đây! Nghe nói là cậu chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Duệ Lãng, có khi cô đã từng nghe qua tên này rồi.”
“Oa!” Lâm Nhiễm kinh ngạc cảm thán một tiếng, tò mò quay đầu lại nhìn.
Diệp Sanh Ca cảm thấy bất đắc dĩ. Cô không muốn xem náo nhiệt, càng không muốn xem náo nhiệt của Mộ Hiểu Nhã. Nhưng hiện tại tất cả con đường trở lại phòng đã bị đám người nhiều chuyện kia chặn kín.
Thôi thì trở lại phòng hóa trang chờ náo nhiệt kết thúc vậy.
Nghĩ vậy, khi cô đang muốn xoay người, khóe mắt liếc thấy một thân ảnh cao lớn.
Đồng tử Diệp Sanh Ca co lại, theo bản năng nhìn qua.
Người đàn ông có diện mạo cực kỳ xuất sắc, các đường nét tinh xảo đến mức có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung nhưng lại không nữ tính, ngược lại bởi vì phần tinh xảo này càng làm anh ta toát lên cao ngạo và sắc bén, đôi mắt hẹp dài, đôi môi hình thoi trời sinh mang theo ba phần ý cười, huống chi lúc này khóe môi anh ta nhếch lên, nhìn qua có vẻ dịu dàng và đa tình.
Rất nhiều cô gái phát ra tiếng hít hà, ngay cả Lâm Nhiễm ở bên cạnh cũng không kìm được phát ra một tiếng hừ nhẹ ghen ghét.
Nhưng Diệp Sanh Ca lại cảm thấy rùng mình, lặng lẽ lùi về sau cửa một bước, còn kéo theo cả Lâm Nhiễm, đáng tiếc cô nhóc này vẫn còn đang đắm chìm trong diện mạo xinh đẹp của người đàn ông kia, hoàn toàn không hề có phản ứng.
Diệp Sanh Ca không khỏi trợn mắt, cô nhóc ngốc nghếch này không nhìn ra đây là một nhân vật nguy hiểm sao?
Người đàn ông này trông có vẻ dịu dàng đa tình nhưng đôi mắt hẹp dài của anh ta hoàn toàn không chứa bất kỳ cảm xúc hay tình cảm con người.
Anh ta hờ hững bước từ ngoài cửa vào, trên mặt mang theo biểu cảm như đang cười nhưng không hề có độ ấm, không hề liếc mắt nhìn đám người đang vây xem. Điều này chứng tỏ sở dĩ anh ta gióng trống khua chiêng như thế không phải bởi vì anh ta thích làm nổi bật, mà bởi vì… anh ta không thèm để ý cái nhìn của người khác, có lẽ đối với anh ta mà nói, nhân vật râu ria chẳng khác gì con kiến cả.
Người đàn ông đi đến trước cửa phòng hóa trang, nhìn thấy cửa đóng chặt, khóe mắt anh ta khẽ nhếch lên rồi nở một nụ cười.
Không cần anh ta nói một lời, hai tên vệ sĩ tiến lên phá cửa.
Mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.
“Tiểu thư Mộc Hạ.” Người đàn ông mỉm cười mở miệng, giọng dịu dàng vô cùng: “Ra đây đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất