Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Cô…” Nét mặt Mộ Hiểu Nhã thay đổi rõ rệt, vừa sợ vừa tức, đến giờ cô ta vẫn còn sợ hãi hậu quả của đoạn video trước đó, nếu bản hoàn chỉnh bị tung ra ngoài thì còn gì nữa chứ?
Diệp Sanh Ca nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, mỉm cười thốt ra một từ: “Cút.”
Nói xong, cô đi thẳng về phòng trang điểm.
Tuy Mộ Hiểu Nhã tức giận muốn ngất đi rồi nhưng cô ta vẫn kiêng dè đoạn video kia, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bóng lưng của Diệp Sanh Ca.
Đến chiều, cả hai có cảnh đối diễn với nhau.
Không biết vì sao mà Mộ Hiểu Nhã trở lại trạng thái không diễn được như lúc ban đầu, đối mặt với Diệp Sanh Ca, cô ta hoàn toàn không thể nhập vai. Dù có nói câu thoại nào đi chăng nữa thì trên mặt cô ta vẫn luôn hiện lên vẻ căm ghét xen lẫn sợ hãi.
“Cắt!” Hiện tại Từ Hướng Kiệt đã hạ rất nhiều tiêu chuẩn đối với cô ta rồi, ông ấy không chịu được nữa cố kiềm chế nói: “Nghỉ ngơi mười phút, Hiểu Nhã, cô điều chỉnh lại cho tốt đi.”
Khuôn mặt Hiểu Nhã tái mét, cô ta cay đắng mà nhìn Diệp Sanh Ca rồi nói: “Cô cố ý!”
Nếu không phải vì Diệp Sanh Ca đe dọa thì bây giờ cô ta sẽ không bị mất tập trung vào cảnh quay.
“Rõ ràng là cô tự kiếm chuyện.” Diệp Sanh Ca nhìn hận ý trong mắt cô ta, đột nhiên mỉm cười: “Mộ Hiểu Nhã, tôi e rằng cô có thái độ thù địch với tôi không chỉ vì tôi là vị hôn thê trên danh nghĩa của Mộ Ngạn Hoài, mà còn vì tôi tài năng hơn cô rất nhiều. Chắc mỗi lần nghe tôi đọc thoại thì trong lòng cô khó chịu lắm nhỉ?”
“Cô tài năng hơn tôi? Cô… Phì!” Mộ Hiểu Nhã như bị chọc trúng chân đau, hận không thể liều mạng với cô.
“Có vẻ là vậy.” Diệp Sanh Ca cười nhẹ rồi lắc đầu: “Dù sao thì trong lòng cô cũng tự biết rõ rằng nếu không có tôi thì cô sẽ không có ngày hôm nay. Cô sợ, cô sợ muốn chết rồi, cô sợ sự tồn tại của tôi sẽ hoàn toàn chấm dứt địa vị của cô. Vậy nên ngay cả khi tôi không làm gì có lỗi với cô thì cô vẫn cố gắng chèn ép tôi, hận không thể loại bỏ tôi… xem ra tôi thực sự là một mối đe dọa lớn đối với cô.”
“Câm miệng!” Mộ Hiểu Nhã gần như phát điên: “Cô nghĩ mình là ai? Huống hồ cô còn có một vết bớt như vậy, cùng lắm cũng chỉ quay được một bộ phim. Cô cho rằng mình có thể đi bao xa?”
“Nhưng dù vậy đi chăng nữa thì cô vẫn sợ đấy thôi, nếu tôi không có vết bớt này thì cô phải làm sao đây?” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Mộ Hiểu Nhã, khi thực lực của cô không xứng đáng với danh tiếng, nhất định sẽ bị chửi rủa. Mọi thứ cô nợ tôi sẽ phải trả lại gấp ngàn lần.”
Nói xong, Diệp Sanh Ca xoay người trở lại khu vực nghỉ ngơi, trong khi khuôn mặt Mộ Hiểu Nhã trắng bệch, hai mắt trợn trừng, toàn thân đang run rẩy.
Bị Diệp Sanh Ca kích động, trạng thái của Mộ Hiểu Nhã càng trở nên tồi tệ hơn. Sau vài lần như vậy, Từ Hướng Kiệt thấy tình thế không ổn, đành phải tạm dừng cảnh quay này.
Nét mặt Mộ Hiểu Nhã cực kỳ khó coi, cô ta đẩy trợ lý Tiểu Thất đang đưa nước cho cô ta ra, quay trở lại phòng trang điểm.
Diệp Sanh Ca liếc nhìn bóng lưng cô ta, sau đó quay đi, tiếp tục đọc lời thoại của mình.
Tần Hựu Huy đi tới, cười hỏi: “Cô nói gì với cô ta mà khiến cô ta tức giận như vậy thế?”
“Không có, là cô ta tự kiếm chuyện.” Mặt Diệp Sanh Ca vẫn không đổi sắc.
Vào nhóm nhiều ngày vậy rồi, mọi người có thể nhìn ra cô và Mộ Hiểu Nhã đang có mâu thuẫn. Nhưng hiển nhiên là Tần Hựu Huy đứng về phía Diệp Sanh Ca.
Anh ta cuộn kịch bản lại, gõ nhẹ vào đầu Diệp Sanh Ca, giọng điệu đầy thân mật: “Cô đó, cứ ỷ vào đạo diễn Từ nên không ai làm gì được cô.”

Ads
';
Advertisement