“Ừm… Em gọi điện chỉ là muốn biết anh đã đến chưa thôi.” Diệp Sanh Ca vội vàng nói: “Anh đã ăn tối chưa? Không đúng, ở Pháp… chắc là ăn trưa.”
Diệp Sanh Ca tính toán một chút, bây giờ đúng là buổi trưa ở Paris.
Kỷ Thời Đình nhẹ ừ một tiếng: “Vừa mới ăn trưa xong, còn gì không.”
Còn gì?
Diệp Sanh Ca sửng sốt trong giây lát, nghĩ đến người đàn ông miệng một đằng tâm một nẻo này, bỗng nhiên cảm thấy may mắn.
“Còn nữa… em nhớ anh rồi.” Diệp Sanh Ca che mặt nói ra câu này, trong lòng không ngừng khinh thường bản thân mình vô liêm sỉ: “Cho nên em mới gọi cho anh đó.”
Kỷ Thời Đình ngừng một chút, bỗng dưng khàn giọng cười một tiếng: “Thật sao?”
Khi nghe thấy anh cười nhẹ, Diệp Sanh Ca như được khích lệ.
“Thật đó, còn thật hơn vàng!” Diệp Sanh Ca nói, lại bổ sung thêm một câu: “Anh phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi. Nếu không em sẽ đau lòng đó.”
Giọng của cô rất ngọt, ngọt đến mức có phần hơi giả tạo.
Nhưng dù cho như vậy, yết hầu của Kỷ Thời Đình vẫn không kiềm được mà chuyển động.
“Được rồi, tôi nhớ rồi.” Giọng nói của anh mang theo một nụ cười nhẹ: “Ngày mai diễn lúc mấy giờ thế?”
“Sáu giờ…” Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng nói, tai cô bỗng dưng nóng lên.
“Ngủ sớm đi.” Anh lại cười một tiếng: “Ngủ ngon.”
“Ừm… tạm biệt!” Diệp Sanh Ca nói xong thì vội vàng cúp điện thoại.
Cô ôm lấy gương mặt nóng bừng, tim đập nhanh như nổi trống.
Không biết có phải là cô tưởng tượng hay không, hình như trong cuộc điện thoại tối nay Kỷ Thời Đình cười hơi nhiều thì phải. Chẳng lẽ chỉ vì cô nói mấy lời đường mật đó sao?
Đúng vậy, cô càng ngày càng giỏi dỗ dành anh, cô biết người đàn ông này miệng một đằng tâm một nẻo, ngoài lạnh trong nóng. Chỉ cần cô tỏ ra quan tâm đến anh, anh sẽ rất dễ nói chuyện. Thế là cô dễ dàng thốt ra những lời đường mật đó nhưng chính cô cũng không khỏi đỏ mặt!
Hơn nữa, không hiểu sao cô lại có ảo giác rằng mình đang bị tán tỉnh…
Càng nghĩ, Diệp Sanh Ca càng trở nên mất bình tĩnh hơn, dứt khoát trùm chăn kín đầu rồi tự ra lệnh cho mình đi ngủ.
…
Ngày hôm sau, Diệp Sanh Ca đến trường quay sớm. Cảnh đầu tiên hôm nay là của cô.
Ba cảnh quay liên tiếp kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm, định trở về phòng trang điểm để thay đồ nghỉ ngơi, không ngờ Mộ Hiểu Nhã bước ra từ phía đối diện, chặn đường cô, nhìn cô với vẻ giễu cợt.
“Tránh ra.” Lúc này Diệp Sanh Ca không có tâm trạng cãi nhau với cô ta.
Mộ Hiểu Nhã nghịch sợi dây chuyền trên cổ, cười khúc khích: “Kì thật tôi rất tò mò, lão đại gia xấu xí già nua nào không bao nổi người mới mà chỉ có thể chọn cô vậy? Khó khăn cho cô rồi, thế mà cũng ngủ được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có người đàn ông ưu tú nào lại thèm để mắt đến cô chứ? Cô và anh trai tôi ở cùng nhau được ba năm nhưng anh ấy còn chưa bao giờ động một ngón tay vào người cô đúng không?”
Giọng nói cô ta rất đắc ý, ẩn giấu sự xấu xa.
Diệp Sanh Ca cười nhạt: “Không biết phú nhị đại theo đuổi cô có biết cô đang ngoại tình với chính anh trai ruột của mình không nhỉ?”
Nét mặt Mộ Hiểu Nhã hơi cứng ngắc, sau đó cô ta cười lạnh: “Đó chẳng qua chỉ là tin đồn thôi. Cô có bằng chứng gì không?”
Diệp Sanh Ca liếc nhìn cô ta rồi mỉm cười: “Chẳng lẽ Mộ Ngạn Hoài không nói với cô sao? Khi đoạn phim đang nổi lên thì chính tôi là người đã thay đổi nó, tôi vẫn còn bản hoàn chỉnh ở đây, tốt nhất cô nên tự giác tránh xa tôi ra, nếu không tôi sẽ tung ra ngoài để fans của cô thấy được nữ thần trong lòng họ bẩn thỉu đến mức nào.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất