Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Em nghĩ có khi người xóa bài chia sẻ chính là Mộc Hạ thật đó!” Lâm Nhiễm thở dài: “Tội nghiệp Mộc Hạ, bị người khác giả mạo thân phận, còn bị đánh cắp mất tài khoản, giờ khó khăn lắm mới lấy lại được tài khoản thì lại bị coi là kẻ trộm, thật đúng là tức chết đi được!”
“Ừ, đúng là tức thật.” Diệp Sanh Ca hờ hững đáp, cô vẫn còn đắm chìm trong tưởng tượng về việc Kỷ Thời Đình đã biết sự thật. Hơn nữa còn nghĩ rằng ngay giây phút này người đàn ông đó sẽ gọi điện cho cô, chất vấn tại sao cô lại giấu anh.
Cô ôm điện thoại cười rạng rỡ, càng nghĩ càng thấy vui.
Lâm Nhiễm chớp mắt, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chị Sanh Ca, không phải là chị đang yêu đấy chứ?”
“Cái gì?” Diệp Sanh Ca giật mình: “Yêu đương gì chứ, em đừng nói linh tinh!”
“Chị nhìn chị kìa, cười ngọt ngào như thế trông cứ như đang yêu ấy.” Lâm Nhiễm đảo mắt, đột nhiên ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ chị thích vị kim chủ kia của chị rồi? Nhưng… không phải chị nói là anh ấy đã có gia đình rồi sao?”
Những từ “cười ngọt ngào”, “trông như đang yêu”, “thích kim chủ” khiến Diệp Sanh Ca trở nên bất an.
“Không phải, đừng nói bậy.” Cô bình tĩnh phủ nhận, ” Chị chỉ thấy mấy bài đăng thú vị trên Weibo mà thôi.”
Lâm Nhiễm ngơ ngác “Ồ” một tiếng, không dám hỏi thêm.
Nhưng tâm trạng của Diệp Sanh Ca lại mãi không thể bình tĩnh lại được.
Yêu sao… Nghĩ kỹ lại, tâm trạng này của cô đúng là có chút giống vậy.
Cô vội vàng bỏ điện thoại xuống: “Em đi về nghỉ ngơi đi, chị đi tắm đây.”

Diệp Sanh Ca tắm xong nằm trên giường, tay cầm điện thoại, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói kia của Lâm Nhiễm, tâm trí cô vẫn mãi không thể yên ổn được.
Theo lý thì cô nên chủ động gọi điện cho Kỷ Thời Đình nhưng lúc này Diệp Sanh Ca lại đột nhiên có chút do dự.
Đối mặt với người đàn ông này, dường như trái tim cô càng lúc càng khó kiểm soát, cảm xúc của cô bắt đầu dao động theo cảm xúc của anh, tâm trạng của cô bị ảnh hưởng bởi từng hành động của anh. Chỉ vì sự thực rằng anh cũng thích Mộc Hạ mà có thể khiến cho cô cảm thấy vô cùng phấn khích như vậy.
Đây thực sự không phải là một dấu hiệu tốt.
Diệp Sanh Ca bối rối xoa mặt, nhìn đồng hồ thấy đã muộn rồi, cuối cùng cô vẫn quyết tâm gọi điện thoại đi.
Mười mấy giây sau, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối, sau tiếng ồn ào của cuộc nói chuyện, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Sanh Ca?”
“Là em đây.” Diệp Sanh Ca không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng: “Em… đang gọi điện cho anh.”
Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, rồi đột nhiên cười nhẹ đầy ẩn ý: “Xem ra em coi việc này như một nhiệm vụ nhỉ?”
“Không, không phải vậy.” Diệp Sanh Ca vùi đầu vào gối, hối hận vì lỡ lời.
“Thật sao? Vậy nói thử xem tại sao em lại gọi cho tôi?”
Giọng anh âm trầm, khàn khàn kèm theo tiếng lật trang vang lên qua điện thoại.
“Vì…” Diệp Sanh Ca bị nghẹn lời.
Rõ ràng chính anh yêu cầu cô chủ động gọi điện cho anh mà!
Nhưng đó chắc chắn không phải là câu trả lời mà Kỷ Thời Đình muốn.
Trong phòng sách, Kỷ Thời Đình yên lặng lắng nghe tiếng thở không đều đặn của người phụ nữ, còn kèm theo tiếng lầm bầm đầy bất mãn và oán trách, anh thầm mỉm cười.
Anh thả lỏng người, tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tôi đang nghe đây.”
“Vì… em nhớ anh rồi.” Diệp Sanh Ca che mặt nói ra câu này, trong lòng không ngừng khinh bỉ bản thân không biết xấu hổ: “Nên em mới gọi điện cho anh.”
Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, rồi khẽ cười: “Thật sao?”

Ads
';
Advertisement