“Cậu chủ Tiêu, không phải em không muốn.” Mộ Hiểu Nhã tiếp tục làm bộ làm tịch: “Nhưng em bị người ta chèn ép ở đoàn làm phim, sắp không quay nổi nữa rồi, làm sao còn tâm trạng hẹn hò?”
“Vậy thì không quay nữa.” Tiêu Duệ Lãng như không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Muốn quay phim, có rất nhiều cơ hội.”
“Nhưng em muốn quay bộ phim này.” Mộ Hiểu Nhã cắn răng nói: “Em còn muốn làm nữ chính của bộ phim này!”
Tiêu Duệ Lãng dùng ngón cái vuốt ve cổ tay cô ta.
“Mộ tiểu thư, tôi không làm được.” Anh ta cười khẽ, giọng nói mang theo áy náy: “Bộ phim này không phải do nhà họ Tiêu đầu tư, tôi cũng không có quyền lên tiếng. Nhưng mà tôi có thể khiến cho bộ phim này không quay nổi, em cảm thấy thế nào?”
“Không, không cần!” Mộ Hiểu Nhã hoảng sợ.
“Nhưng em quay phim không vui, sẽ không có tâm trạng hẹn hò với tôi.” Tiêu Duệ Lãng nói, hơi nghiêng mặt, hơi suy nghĩ, nghiêm túc hỏi: “Chỉ cần thu hồi giấy phép quay phim, em sẽ có thời gian, đúng không?”
Giọng điệu của anh ta rất nghiêm túc, nụ cười có một sự chân thành kỳ lạ. Như thể anh ta thật sự cảm thấy đó là một cách tốt, chứ không phải nói giỡn.
“Không!” Mộ Hiểu Nhã kêu lên: “Em không có ý này.”
“Hả? Vậy là ý gì?” Tiêu Duệ Lãng nhẹ giọng hỏi: “Thu hồi giấy phép quay phim còn chưa đủ sao?”
Mộ Hiểu Nhã không kìm lòng được giật mình một cái.
Cuối cùng cô ta cũng ý thức được, người đàn ông này khác với loại phú nhị đại mà cô ta nghĩ. Anh ta không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho nên một món quà không được, anh có thể tặng bốn món năm món. Nếu hôm nay cô ta còn lấy cớ quay phim thì chỉ cần anh ta có năng lực này nói không chừng sẽ thật sự thu hồi giấy phép quay phim.
Nói như vậy, cô ta sẽ bị cả đoàn làm phim ghi thù! Cho dù vì làm khó Diệp Sanh Ca, cũng không cần phải cực đoan như vậy.
“Em… Em có tâm trạng.” Mộ Hiểu Nhã miễn cưỡng cười: “Hôm nay em đã quay xong rồi.”
“Rất tốt.” Tiêu Duệ Lãng hài lòng nở nụ cười, anh ta cầm tay Mộ Hiểu Nhã đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn: “Đi thôi.”
Nụ hôn của anh ta lạnh lẽo.
Mộ Hiểu Nhã rùng mình một cái.
…
Tình cảnh trong phòng hóa trang, mọi người vẫn chưa thấy nhưng bọn họ vẫn thấy được cảnh vệ sĩ cầm hộp quà, bọn họ không kìm được suy đoán người đàn ông này đã tốn bao nhiêu quà cho Mộ Hiểu Nhã.
Lúc này Diệp Sanh Ca đã sớm về tới phòng hóa trang, trong lòng còn sợ hãi đóng cửa lại.
Lâm Nhiễm bị kéo trở về, giọng điệu giận dữ lại ghen tị: “Rõ ràng cậu chủ Tiêu kia tới vì Mộc Hạ nhưng Mộ Hiểu Nhã vốn không phải là Mộc Hạ! Không biết xấu hổ quá đi! Nếu Mộc Hạ thật sự biết chắc chắn sẽ tức chết!”
“Ha ha…” Diệp Sanh Ca cười gượng hai tiếng.
Cô không tức giận, cô không tức giận chút nào. Kiểu đàn ông nguy hiểm này vẫn nên để lại cho Mộ Hiểu Nhã đi, cũng không biết cô ta có phước để hưởng hay không.
Bỗng nhiên cô cảm thấy Kỷ Thời Đình vẫn tốt hơn. Mặc dù bề ngoài người đàn ông này lạnh nhạt nhưng trên thực tế rất có tình người.
Nửa giờ sau, Diệp Sanh Ca lại mở cửa lần nữa, bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh lại, phòng hóa trang của Mộ Hiểu Nhã cũng trống không, xem ra, cuối cùng cô ta vẫn bị Tiêu Duệ Lãng mang đi.
Nhưng mà cũng không kỳ lạ, kiểu đàn ông này chỉ trông dịu dàng mà thôi, anh ta làm sao có thể thật sự cho phép người khác từ chối lời mời của anh ta? Mềm không được thì cứng, cho đến khi anh ta đạt được mục đích của mình.
Diệp Sanh Ca cảm thấy, tốt nhất mãi mãi đừng để anh ta biết ai là Mộc Hạ thật sự.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất