Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Xem ra kim chủ nhà cậu lai lịch không nhỏ nhỉ!” Thượng Thiên Ý rất tò mò: “Ở trong giới, Từ Hướng Kiệt cũng coi như người có chút địa vị, phú hào bình thường sẽ không thể khiến ông ấy khúm núm như vậy.”
“Cũng tạm được.” Diệp Sanh Ca khiêm tốn, đổi lấy cái liếc mắt 360 độ của Thượng Thiên Ý.

Chạng vạng trước khi kết thúc công việc, bên ngoài phim trường bất ngờ xảy ra một vụ náo động.
Có một nhân viên công tác phấn khích chạy vào nói: “Một bó hoa cầm tay to lắm! Còn treo cả châu báu lên trên! Không biết là vị phú nhị đại nào, muốn tặng cho nghệ sĩ nữ trong đoàn làm phim của chúng ta!”
Hoa cầm tay, châu báu, phú nhị đại, mấy từ này đại diện cho tin tức nóng sốt.
Thời điểm này, việc quay chụp đã kết thúc, mọi người đang thu dọn đồ đạc, vì vậy ai cũng vô cùng có tâm trạng để tám chuyện, cảm thấy hứng thú thi nhau nhìn về phía lối vào phim trường.
Không bao lâu sau, một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi mặc đồng phục bước vào, cười hỏi: “Xin hỏi, cô Mộ Hiểu Nhã đang ở đâu?”
“Ở kia!” Có người nhanh chóng chỉ về phía phòng hóa trang của Mộ Hiểu Nhã.
Anh chàng đẹp trai nói tiếng cảm ơn, ôm bó hoa đi qua đó.
Giờ phút này, Mộ Hiểu Nhã đang thay trang phục biểu diễn ở trong phòng hóa trang. Buổi sáng bá chiếm phòng hóa trang của Diệp Sanh Ca mà không được, tâm trạng của cô ta vô cùng tồi tệ.
Trợ lý Tiểu Thất phấn khích xông vào: “Chị Hiểu Nhã, có một phú nhị đại tặng hoa cho chị này, trên bó hoa còn có một loại châu báu vô cùng quý giá, hình như là của Cartier!”
Mộ Hiểu Nhã nhíu mày, cẩn thận hỏi: “Phú nhị đại nào?”
“Không biết… Có điều nếu như đạo diễn Từ đã cho người của anh ta bước vào phim trường, chỉ sợ lai lịch không nhỏ đâu!” Tiểu Thất nói như có thật.
Đúng lúc này, anh chàng đẹp trai ôm bó hoa bước vào.
“Cô Mộ Hiểu Nhã.” Anh ta ôm bó hoa đưa lên, cúi người mỉm cười: “Tôi thay mặt cậu chủ nhà chúng tôi tặng cho cô bó hoa và sợi dây chuyền này, hy vọng cô vui lòng nhận lấy.”
Khuôn mặt Mộ Hiểu Nhã đỏ ửng. Từ khi cô ta ra mắt đến nay, không phải chưa từng được theo đuổi nhưng theo đuổi gióng trống khua chiêng như vậy thì đây là lần đầu tiên, hơn nữa đối phương ra tay vô cùng hào phóng, lòng hư vinh của cô ta được thỏa mãn cực lớn.
Cô ta dè dặt mỉm cười, nhận lấy bó hoa: “Cậu chủ nhà các người là vị nào?”
“Bên trong có một tấm thiệp, cô Mộ xem qua là sẽ biết.” Nói xong, anh chàng đẹp trai bèn rời đi.
Trợ lý và thợ trang điểm đỏ bừng mặt vì phấn khích, Mộ Hiểu Nhã đặt bó hoa lên trên bàn, tìm được một tấm thiệp tinh xảo ở bên trong.
Cô ta tò mò mở ra xem, bên trên viết một câu: Ai là không thể thay thế, ai vì theo đuổi giấc mộng phù du.
Đây là một câu hát trong “Hoan tình”.
Sắc mặt của Mộ Hiểu Nhã nhanh chóng trở nên hơi khó coi. Hóa ra đối phương là người hâm mộ của Mộc Hạ.
Cô ta dài mặt ra, ném tấm thiệp xuống dưới đất: “Ném hoa ra ngoài!”
Tiểu Thất không biết vì sao cô ta lại đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Chị Hiểu Nhã, hoa này còn tươi mà, hơn nữa sợi dây chuyền này là mẫu kinh điển của Cartier, phải mấy chục vạn đấy!”
Thợ trang điểm nhặt tấm thiệp lên, cô ta kinh ngạc hô lên: “Hiểu Nhã, phần đề chữ là một chữ “Tiêu”, em có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Mộ Hiểu Nhã vốn còn đang xụ mặt, nghe thấy chữ “Tiêu” này, sắc mặt của cô ta có hơi thả lỏng.
“Là nhà họ Tiêu kia?” Cô ta không kìm lòng được mà hỏi.
“Dương Thành còn có mấy nhà họ Tiêu! Nghe nói nhà họ Tiêu xuất thân từ giới xã hội đen, bề nổi hoạt động chân chính bề chìm thì…. Thế lực của nhà họ ở Dương Thành sâu không lường được, chỉ đứng sau nhà họ Kỷ của tập đoàn TS!” Thợ trang điểm vô cùng phấn khích: “Nhà họ Tiêu chỉ có một cậu chủ, chị nhớ tên là Tiêu Duệ Lãng. Nghe nói anh ta trẻ tuổi anh tuấn, hơn nữa còn dịu dàng săn sóc! Hiểu Nhã à, có thể được anh ta nhìn trúng, sau này em không cần phải sầu não nữa rồi!”

Ads
';
Advertisement