Kỷ Thời Đình khẽ cau mày rồi cúi người xuống bế cô lên.
Cả văn phòng vang lên âm thanh cảm thán của sự ngạc nhiên, Diệp Sanh Ca cũng không khỏi giật mình mà kêu lên.
“Em đi được mà…” nhìn thấy ánh mắt rực lửa của mọi người xung quanh khiến cô không khỏi xấu hổ: “Thả em xuống.”
Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn cô một cái, bế cô đi thẳng vào văn phòng rồi đặt cô lên sofa.
“Đến đây bằng cách nào?” Anh lạnh lùng hỏi, đồng thời ngồi xổm xuống cầm vào mắt cá chân của cô.
Ừm…gọi taxi.” Cô vội vàng giải thích: “Anh yên tâm, em không đi bộ nhiều đâu.”
Kỷ Thời Đình chạm vào vết thương lúc trước, sau khi xác nhận rằng cô thật sự không sao, sắc mặt dần dần trở nên dịu dàng hơn: “Tha cho em lần này đấy.”
Diệp Sanh Ca đỏ mặt “ừm” một tiếng, vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau lưng anh.
Kỷ Thời Đình bình thản đứng thẳng dậy, nhìn về phía Ngu Thư Hàng: “Cậu đi được rồi.”
“Nhưng mà tôi còn có việc…” Ngu Thư Hàng nói được một nửa, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh liền lập tức ngưng lại: “Tôi còn có việc nên phải đi trước đây. Tạm biệt em dâu.”
“Tạm biệt.” Diệp Sanh Ca vội vàng chào lại anh.
Sau khi Ngu Thư Hàng rời đi, cô mới hoài nghi hỏi anh: “Có phải em làm phiền hai người rồi không?”
“Không có.” Kỷ Thời Đình ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc dài óng ả của cô, điềm tĩnh nói: “Sao thế, trông như mới vừa bị ăn hiếp vậy.”
Diệp Sanh Ca nghe thấy lời này của anh, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống rồi.
Cô cũng không biết vì sao, vừa nãy cô rất muốn được gặp anh, chắc có lẽ là vì cho dù Kỷ Thời Đình có thái độ thế nào với cô, anh vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt cô.
Diệp Sanh Ca biết rõ anh chưa từng để ý đến vết bớt trên mặt cô, cho dù đó là vì lịch sự hay bất cứ nguyên nhân nào khác, ít nhân ở trước mặt anh, cô không còn cảm thấy bất an vì vết bớt xấu xí này.
Mộ Ngạn Hoài từng dõng dạc tuyên bố sẽ không có bất cứ người đàn ông nào chịu đựng nỗi gương mặt này của cô. Nhưng Diệp Sanh Ca tin rằng, cho dù vết bớt này của cô cả đời này sẽ không bao giờ biến mất thì Kỷ Thời Đình cũng sẽ không quan tâm.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà sà vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, giống như muốn mượn một chút sức mạnh nào đó từ anh vậy.
Kỷ Thời Đình có chút kinh ngạc.
“Xem ra là bị bắt nạt thật rồi.” Anh luồn tay vào mái tóc dài mềm mại của cô, trầm ngâm một hồi: “Là Mộ Ngạn Hoài à? Em đi gặp anh ta sao?”
“Sao anh biết?” Diệp Sanh Ca ngạc nhiên ngẩn đầu lên.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng mỉm cười: “Ngoại trừ anh ta ra, còn có ai khiến em thành ra thế này được nữa. Gặp anh ta làm gì?”
“Lật bài ngửa…” Diệp Sanh Ca thở dài một hơi: “Em chỉ là đột nhiên nhớ đến, lúc đầu em toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ta, chủ yếu là vì anh ta là người đầu tiên khẳng định tài năng của em, còn nói sẽ là người đàn ông không bao giờ để ý đến vết bớt trên mặt em. Nhưng sự thật chính là, anh ta cũng chẳng khác gì với những người khác, chẳng qua là nham hiểm và tàn độc hơn thôi.”
Kỷ Thời Đình nghe ra được tâm trạng đang tự dằn vặt mình của cô, liền lạnh lùng cười: “Điều này chỉ có thể chứng minh được là, cuộc sống của em mấy năm cũng quá thấp kém rồi.”
Diệp Sanh Ca bị anh hất một gáo nước lạnh, đột nhiên khônh nói nên lời được nữa.
“Bây giờ em là người phụ nữ của tôi, tôi không để ý là được rồi.” Giọng nói của Kỷ Thời Đình vẫn lạnh lùng như vậy.
Nhưng Diệp Sanh Ca lúc này nghe thấy lại ướt đẫm nước mắt.
“Em biết anh sẽ không để ý, nhưng bây giờ đã có cách để loại bỏ vết bớt đi rồi, không phải sẽ tốt hơn sao.” Diệp Sanh Ca không kìm được nói ra, lại rụt rè ngẩn đầu dậy nhìn anh: “Anh nói xem có đúng không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất