Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Không thấy.” sắc mặt Kỷ Thời Đình trầm xuống: “Sau này tôi không muốn phải nghe thấy những lời nói như thế này nữa đâu.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Ngu Thư Hàng lập tức hiểu ý anh: “tất nhiên tôi sẽ không nói bậy trước mặt em dâu đâu, nhưng mà… không phải cậu thật sự xem cô ấy là thế thân đó chứ?”
“Cậu thấy tôi giống người sẽ làm chuyện vô bổ thế à?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn anh: “Lăng Vũ Đồng cũng có phải là đã chết rồi đâu, nếu như tôi vẫn còn yêu cô ta thì sẽ nghĩ cách đưa cô ta trở về với tôi. Thế thân à? Chắc chỉ có cậu nghĩ đến thôi!”
Ngu Thư Hàng giật mình, không thể không thừa nhận:”Là do tôi nông cạn quá rồi…”
“Người bên cạnh tôi, tất nhiên phải là người tôi thích, người tôi không nhắc đến, chắc chắn là người tôi không quan tâm.” Khoé môi Kỷ Thời Đình cong lên: “Cậu nghĩ rằng tôi sẽ giống như cậu với Nghiễn Trạch à?”
Anh thản nhiên “hừ” một tiếng.
Ngu Thư Hàng bị anh nói đến mức nghẹn lời: “…Tôi chỉ là nói đại cho vui thôi mà, tôi sai rồi được chưa?”
“Tôi chỉ là nói sự thật thôi mà.” Kỷ Thời Đình bình tĩnh nói tiếp: “Sự thật chính là, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, còn cậu chỉ biết chơi mãi cái trò yêu thầm, Nghiễn Trạch thì cố tỏ vẻ phong lưu. Đáng đời.”
“Kỷ Thời Đình cậu đủ rồi nhé!” Ngu Thư Hàng vốn là người trước giờ luôn hoà nhã, vậy mà cũng bị anh chọc đến mức thẹn quá hoá giận: “Kết hôn thì hay ho lắm à!”
Đáp lại anh là ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thời Đình.
Ngu Thư Hàng chỉ đành nuốt trôi cục tức này: “Bỏ đi, tôi còn có chuyện này muốn bàn với cậu, thì là…”
Anh ta vừa định mở lời thì tiếng chuông từ điện thoại bàn vang lên, Ngu Thư Hàng chỉ đành im lặng.
Kỷ Thời Đình nhấc điện thoại lên: “Nói đi.”
“Chủ tịch à, tôi vừa nãy gặp được phu nhân.” Là tiếng của Tôn Diệp: “Cô ấy đang ngồi ở bên ngoài…”
Ngu Thư Hàng lập tức tiếp lời: “Phải rồi, vừa nãy tôi quên nói với cậu, tôi lên đây cùng với cô ấy, chúng tôi gặp nhau ở đại sảnh tầng trệt.”
Kỷ Thời Đình dập điện thoại xuống thật mạnh, anh nhìn về phía Ngu Thư Hàng, giọng nói có chút lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, sao cậu lại không để cô ấy vào đây?”
“Cô ấy nói mình không có chuyện gì quan trọng lắm nên để tôi vào trước…” Ngu Thư Hàng bị giọng nói của anh doạ cho có chút giật mình.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhìn anh ta rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Ngu Thư Hàng ngơ ngác một hồi lâu, mới hiểu được ngụ ý trong ánh mắt đó của Kỷ Thời Đình…
Ngụ ý ở đây chính là, cho dù là bất cứ chuyện gì cũng không thể quan trọng hơn vợ của anh ấy.
Ngu Thư Hàng có chút chạnh lòng, vốn biết anh là người trọng sắc khinh bạn, nhưng Ngu Thư Hàng vẫn là có chút tự tin về vị trí của mình trong lòng Kỷ Thời Đình.

Khu làm việc mở rộng bên ngoài văn phòng chủ tịch có sức chứa lên đến hơn 20 người, vậy nên không gian rất rộng lớn.
Cho dù như vậy, Kỷ Thời Đình vừa nhìn đã tìm thấy được bóng dáng của Diệp Sanh Ca.
Cô ngồi trên ghế làm việc trống trong một góc tường nhỏ, cúi đầu như đang nghiên cứu sách gì đó trên bàn, sắc mặt có vẻ trông hơi mệt mỏi.
Hiếm có thật, không ngờ cô lại chủ động đến công ty tìm anh.
Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi sao?
Sắc mặt Kỷ Thời Đình có chút trầm xuống, anh đi về phía cô.
Các trợ lý và thư ký đứng bên cạnh đó nhìn thấy anh thì kinh ngạc đứng dậy, hàng loạt câu nói “chào chủ tịch” liên tục vang lên.
Diệp Sanh Ca nghe thấy vậy thì ngẩn đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng trước mặt cô, nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô cảm thấy trong lòng dâng trào lên mộ cảm giác ấm ức khó tả.
“Không phải bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao lại không nghe lời?” Giọng nói trầm đặc của anh vang lên.
Bỗng dưng bị anh mắng, cảm giác ấm ức trong lòng cô càng dâng trào lên mãnh liệt hơn.
“Xin lỗi.” Cô cúi đầu: “Vậy…vậy bây giờ em lập tức quay về.”

Ads
';
Advertisement