Bị Diệp Sanh Ca nhìn thấy, người đàn ông này dường như có chút ngại ngùng, anh xoa nhẹ đầu mũi rồi nói:”Em dâu, tôi là Ngu Thư Hàng, chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Diệp Sanh Ca bất chợt nhận ra: “À…Tôi nhớ rồi, anh là bạn của Thời Đình!”
“Đúng vậy!” Ngu Thư Hàng thấy cô vẫn còn nhớ mình, lập tức mỉm cười: “Cô đến tìm Thời Đình à? Vừa hay, tôi cũng có việc cần gặp cậu ấy. Chúng ta đi cùng đi.”
“Được!” Diệp Sanh Ca mong còn không hết.
Lễ tân dường như đã quá quen thuộc với gương mặt của Ngu Thư Hàng rồi nên cũng không ngăn cản gì anh. Họ thuận lợi đi vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch, Ngu Thư Hàng nhập mật mã thang máy, Diệp Sanh Ca nhìn không rời mắt.
“Thang máy này sau một khoảng thời gian sẽ đổi mật mã một lần nên cô không cần phải nhớ đâu.” Ngu Thư Hàng mỉm cười: “Mỗi lần tôi đến đây tìm Thời Đình đều phải gọi cho cậu ấy trước. Sau này cô trực tiếp gọi điện cho cậu ấy là được rồi.”
Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng quay đi, “vâng” một tiếng.
Sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa, nhưng không biết tại sao Ngu Thư Hàng lại nhìn cô chằm chằm giống như là đang muốn thăm dò gì đó.
Diệp Sanh Ca chỉ nghĩ là do anh ta tò mò thôi nên vẫn im lặng không nói gì, may mà thang máy chạy rất nhanh, không bao lâu sao thì đã dừng lại rồi.
“Em dâu, vào trước đi.” Ngu Thư Hàng vô cùng lễ phép.
“Không, anh vào trước đi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Tôi cũng không có chuyện gì quan trọng, đợi hai người nói xong rồi vào cũng được.”
“Vậy tôi cảm ơn nhiều nhá.” Ngu Thư Hàng không khách khí mà nhận ý tốt của cô, anh ta quả thật có chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với Kỷ Thời Đình.
Nói xong, Ngu Thư Hàng bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến văn phòng chủ tịch mở của ra rồi bước vào.
Bên ngoài văn phòng còn có một khu vực làm việc khác, ở đó đều là trợ lý và thư ký của Kỷ Thời Đình, Diệp Sanh Ca không dám làm phiền họ, chỉ đành đến một ghế làm việc đang trống ngồi xuống. Mọi người đều đang rất bận nên cũng không ai chú ý đến cô.
Trong văn phòng chủ tịch, Kỷ Thời Đình đang phê duyệt văn kiện, nhìn thấy Ngu Thư Hàng bước vào, anh liền đóng văn kiện lại, cau mày nói: “Đến rồi à?”
“Hạng mục lần trước cậu chuyển giao cho tôi, cái hạng mục ở Thành Tây ấy…” Ngu Thư Hàng vào thẳng chuyện chính: “Bị nhà họ Tiêu ngán đường rồi.”
“Nhà họ Tiêu?” Kỷ Thời Đình có chút bất ngờ: “Sao nhà họ Tiêu lại gây khó dễ với cậu? Lẽ nào là vì cậu là bạn của Nghiễn Trạch sao?”
“Chuyện trước đây của Nghiễn Trạch và Lê Dĩ Niệm, Tiêu Thành không thể không biết được, nếu như ông ta để tâm thì đã không đồng ý cưới Lê Dĩ Niệm rồi.” Ngu Thư Hàng nói tiếp: “Tôi nghĩ là không phải.”
“Vậy thì là con trai của Tiêu Thành, Tiêu Duệ Lãng.” Kỷ Thời Đình gõ tay lên bàn, lạnh lùng cười: “Bố ruột của mình sắp cưới một cô gái trạc tuổi cậu ta làm mẹ kế, chắc chắn cậu ta sẽ không vui. Với tính cách của Tiêu Duệ Lãng, nhất định sẽ phải quậy phá một trận cho đã.”
Sắc mặt Ngu Thư Hàng trở nên vô cùng khó chịu: “Tên Tiêu Duệ Lãng này vốn là một con rắn độc, bị cậu ta nhắm đến thì chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
“Nhà họ Tiêu bây giờ cũng không phải là cậu ta làm chủ, Tiêu Thành vẫn chưa chết mà.” Kỷ Thời Đình điềm tĩnh nói: “Chuyện này khả năng cao là Tiêu Thành vẫn chưa biết, tôi sẽ tìm cơ hội để thương lượng với ông ta, một khi ông ta đã chịu lên tiếng thì Tiêu Duệ Lãng không thể không nghe theo được.”
“Vậy thì trông cậy vào cậu đấy, may mà cậu với Tiêu Thành còn có chút tình nghĩa với nhau.” Ngu Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang chủ đề khác: “Phải rồi, cậu có cảm thấy em dâu trông khá giống ai đó không?”
Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Cậu nói Sanh Ca à?”
“Phải, lần đầu tôi gặp cô ấy, liền cảm thấy liền ấy trông khá giống Lăng Vũ Đồng, lẽ nào cậu không thấy vậy sao?” Ngu Thư Hàng không nhịn được mà hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất