“Vậy thì cứ thử xem.” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Dù gì, hợp tác giữa anh và T.S vẫn chưa đến bước đàm phán chính thức nhỉ?”
Câu nói này dường như đã chạm vào nỗi đau của Mộ Ngạn Hoài, sắc mặt anh ta thật sự rất khó coi nhưng lại nhất quyết không chịu nhân nhượng.
“Đó chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.” Mộ Ngạn Hoài lạnh lùng mỉm cười: “Sanh Ca, em thật sự làm anh quá thất vọng. Lúc đầu khi anh mới gặp em, em ngây thơ đến nhường nào kia chứ, nhưng bây giờ thì sao?”
Phải đó, lúc trước vẫn là do cô quá ngây thơ rồi, nên mới bị tên khốn này lừa dối quay cô như chong chóng.
Diệp Sanh Ca nâng ly trà lên uống một ngụm: “Bây giờ tôi rất tốt, không cần anh phải lo đâu.”
Thấy vậy, Mộ Ngạn Hoài càng tức giận hơn: “Em tưởng rằng tên đàn ông đang chống lưng cho em là thật lòng với em sao? Anh ta chẳng qua chỉ là thích cảm giác mới mẻ mà thôi, đứng trước gương mặt này của em thì không có người đàn ông nào có thể chịu được cả đời đâu, chỉ có anh, chỉ có anh mới có thể cho em một gia đình thôi!”
“Chắc đây mới là lời thật lòng của anh nhỉ, Mộ Ngạn Hoài?” Diệp Sanh Ca điềm tĩnh mỉm cười: “Thật ra thì anh cũng không chịu được gương mặt này của tôi, nhưng mà vì để lợi dụng tôi, lại cùng tôi diễn một vở kịch dài tận 3 năm, vậy chắc là khó cho anh lắm nhỉ, anh mới chính là người có thiên phú diễn xuất nhất đấy.”
“Rồi em sẽ hối hận thôi, Sanh Ca.” Mộ Ngạn Hoài bỗng dưng bật cười: “Đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho em.
“Đây cũng là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh.” Diệp Sanh Ca nhướng mày: “Nếu như nhanh đồng ý với lời đề nghị của tôi, tôi vẫn sẽ chừa cho anh một con đường sống.”
“Ha.” Mộ Ngạn Hoài tức đến mức bật cười, anh ta đập mạnh xuống bàn: “Chúng ta cứ chờ mà xem.”
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Sau khi Mộ Ngạn Hoài rời đi, Thượng Thiên Ý liền mắng một tiếng “khinh” chua chát: “Đúng là cái thứ vô liêm sỉ mà!”
Diệp Sanh Ca dường như bỗng chốc mất hết sức lực, gục đầu xuống bàn đầy mệt mỏi.
“Sanh Ca, cậu không sao chứ?” Thượng Thiên Ý mau chóng quạt cho cô ít gió: “Đừng có đau lòng vì loại người này, không đáng!”
“Phải đó, không đáng chút nào.” Diệp Sanh Ca gượng cười: “Tôi chỉ là nhớ đến những công sức mà bản thân đã bỏ ra trước đây nên cảm thấy có chút khó chịu.”
Thượng Thiên Ý lặng lẽ thở dài: “Là lỗi của tôi, tôi sớm đã nhìn ra có gì đó không đúng rồi, nhưng lại không có chứng cứ nên không dám nói bậy trước mặt cậu.”
“Không sao đâu.” Diệp Sanh Ca vỗ mạnh vài cái lên mặt, cố gắng vựt dậy tinh thần của bản thân: “Tiếp theo cậu cứ tiếp tục đàm phán với anh ta, nếu chúng ta đã nắm được điểm yếu của anh ta, tạm thời anh ta sẽ nhượng bộ, nhưng nhất định sẽ không cam tâm. Cậu hãy dặn dò Ứng Tiểu Vũ và Bành Gia Dực phải tỉnh táo lên, lỡ như trên mạng xuất hiện tin đồn xấu gì đó thì bảo họ không cần lo.”
“Yên tâm, tôi biết phải làm sao mà.” Thượng Thiên Ý gật đầu: “Đời tư của họ đều rất sạch sẽ, cho dù Mộ Ngạn Hoài muốn bôi xấu họ, cũng sẽ không lấy ra được chứng cứ thật sự. Không có minh chứng rõ ràng thì cũng không quậy phá được bao nhiêu đâu.”
“Vậy thì được.” Diệp Sanh Ca gật đầu: “Tôi sẽ tiếp tục đàm phán với T.S, mau chóng thành lập văn phòng làm việc.”
“Ừm.” Thượng Thiên Ý phấn khích xoa tay: “Tôi không đợi được nữa rồi.”
…
Sau khi tạm biệt Thượng Thiên Ý, Diệp Sanh Ca có chút do dự, nhưng rồi cũng bắt xe đi đến tập đoàn T.S.
Đây là lần thứ hai cô đến đây, lần trước là Tôn Diệp đưa cô đến, cho nên lần này… đợi đã, số điện thoại của trợ lý Tôn hình như đã bị xoá mất bằng một cách thần kỳ nào đó rồi.
Hay là, cô trực tiếp gọi cho Kỷ Thời Đình?
Trong lúc Diệp Sanh Ca đang do dự, đột nhiên cô lại cảm nhận được có một ánh mắt đang quan sát cô.
Diệp Sanh Ca quay đầu lại, lọt vào tầm mắt cô là hình ảnh một người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi, hơn nữa, còn có chút quen mắt…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất