“Không được.” Giọng Kỷ Thời Đình trở nên lạnh lùng hơn, mang theo vài phần cứng rắn, “Tôi đã nói rồi, cô ấy không tiện.”
Hứa Thiều Khanh cuối cùng chỉ có thể cười khổ: “Vậy được rồi, có dịp thì dẫn con bé về nhà họ Tạ ăn bữa cơm.”
Kỷ Thời Đình chỉ nhếch môi cười nhạt, thậm chí không buồn đáp lại bằng một lời khách sáo.
Hứa Thiều Khanh chợt cảm thấy đau lòng. Từ khi bà gả vào nhà họ Tạ, không biết đã bao nhiêu lần mời Kỷ Thời Đình đến chơi, nhưng anh chưa từng nhận lời, một lần cũng không.
“Vậy mẹ đi trước, thay mẹ gửi lời hỏi thăm con dâu nhé.” Hứa Thiều Khanh thở dài, ánh mắt luyến lưu nhìn Kỷ Thời Đình một lần nữa rồi mới quay người rời đi.
Tạ Tư Ỷ dường như còn muốn nói điều gì, nhưng thấy sắc mặt u sầu của Hứa Thiều Khanh, cô ta đành nhịn lại.
…
Hai bóng người biến mất trong thang máy, Kỷ Thời Đình mới đẩy cửa bước vào phòng.
Kết quả là anh nhìn thấy Diệp Sanh Ca đang luống cuống nhảy lên giường, có lẽ vì chạy quá vội nên cô dùng sức quá mạnh vào chân vừa bị trật, đau đến mức cô hít một hơi lạnh, loạng choạng ngã xuống giường.
Sắc mặt Kỷ Thời Đình lập tức trầm xuống: “Em chạy lung tung gì vậy?”
“Em không có…” Diệp Sanh Ca vội kéo chăn che mình lại, cười ngượng với anh.
Người đàn ông bước đến, kéo chăn ra, nhìn chăm chú vào mắt cá chân hơi ửng đỏ của cô.
Diệp Sanh Ca còn cố tình xoay nhẹ chân: “Không đau, em khỏi rồi.”
“Ngày mai em không cần đến trường quay, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày rồi tính.” Anh lạnh lùng nói.
“Ơ? Em là nữ chính, vắng mặt sẽ ảnh hưởng đến tiến độ lắm!” Diệp Sanh Ca lo lắng.
Kỷ Thời Đình khẽ cười nhạt: “Em cũng biết mình là nữ chính cơ đấy.”
“Nhưng mà…”
“Thêm một câu nữa, anh sẽ cho cả đoàn phim nghỉ ba ngày.” Người đàn ông bình thản buông ra câu này, cúi người bế cô lên, còn lạnh lùng nói thêm: “Lúc ngã không phải em rất giỏi sao.”
Diệp Sanh Ca bị nghẹn đến không nói nên lời.
…
Trên đường về, Diệp Sanh Ca liên tục liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô cảm nhận được rằng, từ khi gặp lại mẹ ruột của anh, tâm trạng của Kỷ Thời Đình trở nên khá trầm lắng.
“Muốn hỏi gì?” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt nhìn cô.
“Ờ thì… em không có gì muốn hỏi.” Diệp Sanh Ca nghĩ một lát, lén lút nắm lấy vạt áo của anh, “Anh đừng buồn nhé.”
“Em thấy anh buồn chỗ nào?” Người đàn ông khẽ cười lạnh, “Nghe này, nếu bà ấy chủ động liên lạc với em, đừng để ý đến bà ấy.”
“Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh…” Diệp Sanh Ca cẩn trọng mở lời, “Vả lại, bà ấy chỉ là tái hôn thôi, đâu phải là tội lỗi lớn gì?”
“Em chỉ cần nhớ lời anh là được.” Anh ngắt lời cô, giọng điệu không cho phép phản bác, “Đừng tự cho mình thông minh.”
“Vâng.” Diệp Sanh Ca đành ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ lại càng dâng cao.
Xem ra, mối khúc mắc giữa anh và Hứa Thiều Khanh không chỉ là việc Hứa Thiều Khanh bỏ rơi anh để tái hôn năm xưa. Cô lặng lẽ suy đoán.
Khi xe đến biệt thự Thiên Phàm, Kỷ Thời Đình nhận một cuộc gọi quan trọng, nên anh không xuống xe ngay, mà đeo tai nghe tiếp tục cuộc gọi.
Diệp Sanh Ca lặng lẽ bước xuống xe, thấy cô đi lại bình thường, Kỷ Thời Đình cũng không ngăn cản.
Về đến biệt thự, Diệp Sanh Ca lập tức chạy vào phòng mình, tẩy trang, tắm rửa và thay đồ ngủ. Sau khi loay hoay một hồi, cô đã mệt nhoài, nhưng vấn đề là… cô nên ở lại phòng ngủ phụ hay sang phòng ngủ chính?
Nếu cô vào phòng ngủ chính, Kỷ Thời Đình có nghĩ cô đang muốn quyến rũ anh không?
Nhưng nếu ở lại phòng ngủ phụ… chẳng phải tự cô sẽ tự vả mặt mình sao? Lúc ở bệnh viện, cô đã hùng hồn nói muốn làm vợ anh, vợ chồng bình thường sao có chuyện ngủ riêng phòng chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất