Cuộc gọi của Kỷ Thời Đình kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh trở lại phòng khách, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Diệp Sanh Ca đâu.
Anh hơi nhướng mày, dì Tú lập tức hiểu ý và giải thích: “Thiếu phu nhân đã về phòng rồi.”
Về phòng sao?
Sắc mặt Kỷ Thời Đình không lộ chút cảm xúc: “Bảo bếp làm một phần bò bít tết.”
“Dạ vâng.” Dì Tú đáp lời và rời đi.
Kỷ Thời Đình tiến vào phòng ăn, từ tốn thưởng thức xong bữa tối, sau đó mới lên lầu trở về phòng ngủ chính.
Như anh dự đoán, trong phòng trống không, không có ai.
Anh khẽ nhếch môi, nụ cười mang ý vị sâu xa, rồi bước thẳng vào phòng tắm.
Nhưng khi anh tắm xong và bước ra, lại phát hiện một bóng dáng đang lén lút trong phòng.
Diệp Sanh Ca mặc bộ đồ ngủ dài tay, ôm một cái gì đó trong lòng, cúi người đứng cạnh kệ trưng bày, không biết đang xem thứ gì.
Những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt người đàn ông vô thức trở nên dịu dàng hơn.
“Em đang xem gì đấy?” Anh cất giọng trầm thấp.
Diệp Sanh Ca giật mình vội đứng thẳng người, cười rạng rỡ với anh: “À, em đến đưa quần áo cho anh. Dì Tú nói đây là đồ anh sẽ mặc ngày mai nên bảo em mang qua đây.”
Quả là một cái cớ không tệ.
Kỷ Thời Đình chỉ ậm ừ cho qua: “Để lên ghế sofa đi.”
“Ồ.” Diệp Sanh Ca chần chừ bước qua, đặt bộ quần áo xuống, nhưng lại tỏ ra như không hài lòng với cách xếp đồ, vừa vuốt vừa sửa, loay hoay mãi không chịu rời đi.
Ánh mắt đen láy của người đàn ông thoáng hiện một tia cười khó nhận thấy.
“Anh còn phải vào thư phòng làm việc một chút.” Giọng anh nhạt nhòa, “Em nghỉ ngơi trước đi.”
Nghe vậy, Diệp Sanh Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh: “Em nghỉ ngơi ở đâu?”
“Em nghĩ sao?” Người đàn ông lạnh lùng để lại một câu rồi quay người bước vào thư phòng.
Diệp Sanh Ca ngẩn người.
Cô nghĩ sao? Cô cũng đâu biết!
Cô không dám nằm ngay lên giường lớn, nhưng nếu quay về phòng ngủ phụ… cô lại cảm thấy điều đó sẽ làm Kỷ Thời Đình tức giận.
Cuối cùng, trong lúc phân vân, cô quyết định đi đến kệ trưng bày. Lúc nãy cô đã thấy một khung ảnh trên đó nhưng chưa kịp xem kỹ thì Kỷ Thời Đình đã bước ra.
Quả nhiên cô nhanh chóng tìm thấy một khung ảnh trên tầng trên cùng, trong ảnh là một gia đình ba người, cặp vợ chồng trẻ và cậu bé chỉ khoảng bốn, năm tuổi.
Đây là Kỷ Thời Đình và bố mẹ anh!
Cô lập tức nhận ra, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kích động như thể vừa phát hiện ra một bí mật.
Kỷ Thời Đình khi còn nhỏ là một cậu bé tinh tế và xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nhưng trong đôi mắt đen láy vẫn ánh lên niềm vui, rõ ràng là cậu bé ấy rất hạnh phúc khi ở bên cạnh bố mẹ.
Vì vậy, nếu như không phải cha qua đời sớm, mẹ tái hôn, có lẽ anh sẽ trưởng thành thành một con người khác, ít nhất không lạnh lùng như bây giờ. Dường như anh đã quen giấu mọi cảm xúc sâu trong lòng, không để ai phát hiện ra chút gì.
Trong lòng Diệp Sanh Ca bất giác dâng lên một nỗi xót xa, vừa như thương cảm vừa như tiếc nuối.
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy đau lòng, suy cho cùng số phận của cô còn bi thảm hơn, cô còn phải nương nhờ vào chú để sinh sống. Trong khi Kỷ Thời Đình ít nhất vẫn có đủ đầy về vật chất và có một người ông quan tâm đến anh. Cô có tư cách gì để đồng cảm với anh?
Nhưng một cảm giác đồng bệnh tương liên vẫn khiến cô cảm thấy gần gũi hơn với anh. Cô chợt nhận ra rằng, có lẽ khoảng cách giữa cô và người đàn ông này không lớn như cô từng nghĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất