Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Kỷ Thời Đình lập tức trầm xuống, biểu cảm nhanh chóng thu lại. Diệp Sanh Ca ngẩn người, giọng nói này cô chưa từng nghe qua, rất xa lạ. Cô theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, nhưng lại bị Kỷ Thời Đình đưa tay chặn lại, chỉ có thể thấy một góc vạt áo. “Chờ anh vài phút.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói, buông người phụ nữ trong lòng ra, đặt cô xuống giường, còn kéo chăn đắp kín người cô. Diệp Sanh Ca càng không thể thấy gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy như có con mèo đang cào cấu. Rốt cuộc là ai? Dám gọi thẳng tên người đàn ông này, chứng tỏ mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản. Nhưng chẳng phải anh luôn lạnh lùng với phụ nữ sao? Theo như cô biết, cô chưa từng thấy anh nói chuyện với bất kỳ người phụ nữ nào khác, dù chỉ là một câu. Đúng rồi, trước đây anh từng có một vị hôn thê nhưng đã rời bỏ anh rồi, chẳng lẽ là vị hôn thê đó quay lại? Nếu… nếu Kỷ Thời Đình có người phụ nữ khác, với mối quan hệ hiện tại của họ, cô có nên bận tâm không? Nếu nói bận tâm, cô dường như chưa đủ tư cách. Nhưng nếu không bận tâm… trong lòng lại thấy khó chịu. Diệp Sanh Ca rối bời, lật người cố gắng nhìn ra cửa, nhưng Kỷ Thời Đình đã bước ra khỏi phòng bệnh, dường như sắp đóng cửa lại. “Sao mẹ lại ở đây?” Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của người đàn ông vang lên, cánh cửa theo đó cũng đóng lại. Ừm… Diệp Sanh Ca lập tức cảm thấy xấu hổ, hình như cô đã nghĩ quá nhiều rồi. … Bên ngoài, đã lâu không gặp con trai, Hứa Thiều Khanh xúc động đến mức nhất thời nghẹn ngào. Tạ Tư Ỷ khoác tay bà, thấy vậy liền mỉm cười nói: “Bọn chị gặp dì Tú dưới lầu mới biết em cũng ở đây nên đã hỏi thăm số phòng. Mẹ thật sự rất nhớ em.” Kỷ Thời Đình không thèm liếc nhìn cô ta, ánh mắt anh hướng thẳng đến người phụ nữ quý phái trước mặt, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Mẹ thấy không khỏe chỗ nào?” Tạ Tư Ỷ cắn môi, vẻ mặt có chút khó xử. Hứa Thiều Khanh chìm đắm trong cảm giác xúc động khi gặp lại con trai, không để ý đến cảm xúc của con gái kế. Bà mỉm cười ngượng ngùng: “Chỉ là một chút không thoải mái, Tư Ỷ nhất quyết muốn đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra. Con đừng lo.” Hứa Thiều Khanh đã gần năm mươi nhưng nhờ chăm sóc tốt và cuộc sống xa hoa nhiều năm, bà vẫn giữ được nét đẹp mơ hồ giữa tuổi trẻ và trưởng thành. “Ừm.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng đáp lại, với anh cuộc trò chuyện đến đây coi như kết thúc. Hứa Thiều Khanh đã quen với sự lạnh nhạt của anh nên cũng không để ý, bà cẩn thận quan sát con trai mình, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn. Áo sơ mi của Kỷ Thời Đình hơi mở, cổ áo dính vết son và mascara, khóe môi còn vương dấu vết bị cắn toát lên một vẻ gợi cảm khó nói, kết hợp với vẻ mặt có chút mệt mỏi và lười biếng, những gì anh vừa làm thật sự rõ ràng như ban ngày. Hứa Thiều Khanh đã quen nhìn thấy vẻ lạnh lùng của con trai mình, khi bất ngờ thấy Kỷ Thời Đình trong bộ dạng này, bà không biết phải nói gì. Nhưng trong mắt Tạ Tư Ỷ, cảnh tượng này lại vô cùng chướng mắt. “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Thời Đình đã kết hôn rồi.” Cô ta nở nụ cười vui vẻ, “Mẹ không muốn gặp con dâu sao?” “Đúng rồi!” Hứa Thiều Khanh lập tức tỉnh lại, “Trong phòng là cô Diệp đó sao? Mẹ có thể gặp cô ấy không?” “Không cần đâu, cô ấy không tiện.” Kỷ Thời Đình không chút do dự từ chối, “Mẹ về nghỉ ngơi sớm đi.” “Mẹ chỉ muốn gặp người con gái mà con yêu, chuyện này cũng không được sao?” Hứa Thiều Khanh rưng rưng nước mắt, “Chuyện lớn như kết hôn, con không bàn với mẹ, mẹ không trách con, nhưng chẳng lẽ mẹ không thể gặp cô ấy sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất