Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Tuy nhiên, cả cơ thể của Kỷ Thời Đình dường như căng thẳng bởi tiếng gọi nhẹ nhàng của cô, hơi thở của anh trở nên nặng nề, Diệp Sanh Ca rõ ràng cảm nhận được nhịp tim của anh.
“Em thật là càng ngày càng biết cách làm người khác đau đầu.” Kỷ Thời Đình nói ra câu này với chút bất lực.
Mặc dù cô vẫn chưa đáp lại như anh mong muốn nhưng… cũng coi như là đã có tiến bộ.
Là do anh quá vội vàng, dù sao thì tương lai còn dài.
Cuối cùng, Kỷ Thời Đình chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Diệp Sanh Ca nhạy bén nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh không giận nữa à?”
“Anh giận hồi nào?” Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, “Anh có nhỏ mọn vậy sao?”
Có chứ!
Diệp Sanh Ca thầm phàn nàn trong lòng nhưng không dám nói ra, chỉ đành lắc đầu liên tục.
Nhìn cô với vẻ mặt ấm ức như vậy, Kỷ Thời Đình nhếch môi, anh nhéo nhẹ má cô, giọng mang theo chút giễu cợt: “Trang điểm của em bị lem rồi.”
Ngũ quan của người đàn ông sắc sảo và đậm nét, khi không cười, anh luôn mang theo sự lạnh lùng xa cách, nhưng khi thả lỏng lại toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng với sức hút không lời.
Diệp Sanh Ca liếm nhẹ môi, không biết lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên nghiêng người tới và hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Đồng tử của Kỷ Thời Đình co lại , đôi tay đang ôm lấy eo cô cũng vô thức siết chặt.
Nhưng ngoài điều đó ra, anh không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Diệp Sanh Ca vụng về cọ xát vài lần rồi đưa lưỡi ra cố gắng thăm dò, nhưng người đàn ông lại không có ý định hợp tác chút nào. Diệp Sanh Ca gấp gáp liền dùng tay ôm lấy khuôn mặt anh, học theo cách anh đã từng hôn cô, cẩn thận vẽ nên hình dáng đôi môi anh.
Kỷ Thời Đình nuốt khan, cuối cùng hé môi để cô dễ dàng đưa lưỡi vào.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tay cô đã bị anh nắm lấy ép vào lồng ngực cứng cáp của mình. Kỷ Thời Đình nhanh chóng chiếm thế chủ động, kéo lưỡi cô vào một trò chơi đầy trêu đùa, tiến sâu không ngừng, khiến gò má cô ửng hồng, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Một lúc lâu sau, Kỷ Thời Đình mới buông cô ra, tiếng thở gấp gáp nặng nề vang lên bên tai cô.
“Chẳng phải em nói sẽ không quyến rũ anh nữa sao?” Người đàn ông khẽ cười, “Vậy em đang làm gì thế này, hử?”
Diệp Sanh Ca thở hổn hển, nghe thấy vậy lập tức đỏ mặt.
“Em không cố ý, ý em là em không định quyến rũ anh.” Cô vội vàng giải thích, “Em cũng không biết, em chỉ là muốn hôn anh, không phải…”
Cô càng vội càng nói càng lộn xộn.
“Em chỉ muốn hôn anh?” Ánh mắt của Kỷ Thời Đình lóe lên.
“Không, không phải, không phải mà.” Cô liên tục phủ nhận, như thể kết luận đó khiến chính cô cũng hoảng sợ.
Nhưng dáng vẻ này của cô lại hoàn toàn khiến Kỷ Thời Đình vui vẻ.
Anh nhếch môi, giọng điệu dịu dàng: “Không sao đâu, anh tha thứ cho em rồi.”
Nói xong, anh lại một lần nữa hôn lên đôi môi của cô.
Kết thúc nụ hôn thứ hai, từ má đến cổ của Diệp Sanh Ca đều đỏ bừng.
Cô nhỏ giọng nói: “Anh…”
“Hửm?” Kỷ Thời Đình cúi mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lười biếng.
“Son dính lên rồi…” Cô ngượng ngùng, dùng ngón trỏ lau vết son trên khóe môi anh.
“Chỉ có son thôi sao?” Người đàn ông liếc nhìn cô một cái.
Ánh mắt Diệp Sanh Ca rơi xuống ngực anh, mới phát hiện cổ áo sơ mi của anh đã bị mascara của cô làm lem nhem.
“Ơ…” Cô ngẩn người.
Ngay lúc này, từ cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.
“Thời Đình?”

Ads
';
Advertisement