Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Thật mà.” Dường như sợ anh không tin, Diệp Sanh Ca lại bổ sung thêm, “Em biết làm vậy là không tôn trọng anh, em đã sai rồi, anh tha thứ cho em nhé.”
Nói rồi, cô chớp chớp mắt nhìn anh.
Kỷ Thời Đình mím chặt môi gỡ tay cô ra, giọng nói khàn khàn thêm vài phần lúng túng: “Em nghĩ đây là lý do khiến anh giận à?”
Diệp Sanh Ca ngẩn ra: “Chứ còn gì nữa?”
Ánh mắt u ám của anh khóa chặt vào khuôn mặt cô, một lúc sau anh bất chợt phát ra một tiếng cười lạnh gần như tự chế giễu.
Nghe thấy tiếng cười này, trái tim Diệp Sanh Ca run lên.
Cô nắm chặt lấy vạt áo anh, vô thức nói: “Em phải làm gì thì anh mới nguôi giận? Em… thậm chí nếu anh không bao giờ chạm vào em nữa cũng không sao, nhưng đừng như thế này…”
“Đừng như thế nào?” Kỷ Thời Đình nắm chặt tay cô.
“Đừng phớt lờ em.” Cô nói một cách thận trọng, quan sát biểu cảm của anh, “Được không?”
Kỷ Thời Đình nhìn thấy sự cẩn trọng trong ánh mắt cô, yết hầu anh chuyển động lên xuống, đôi mắt đen láy trở nên sâu thẳm.
“Nếu anh không còn chạm vào em,” anh đưa tay vuốt ve má cô, ngón tay miết nhẹ hình dạng bông hoa hồng trên má cô, “thì vết bớt của em sẽ thế nào, hử?”
Diệp Sanh Ca ngượng ngùng ho nhẹ: “Nếu anh cần, em…”
Má cô nóng bừng, dưới ánh mắt mỉa mai và thấu hiểu của anh, cô ngượng ngùng cúi đầu.
“Anh phớt lờ em không có nghĩa là anh không có nhu cầu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, “Em có thể yên tâm.”
Ngụ ý rằng, khi anh muốn anh vẫn sẽ tìm đến cô.
Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, đôi môi mấp máy. Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, vẻ mặt thất vọng.
Nghe có vẻ như cô vẫn có thể đạt được mục đích nhưng đây không phải điều cô muốn.
“Sao vậy, vẫn chưa hài lòng à?” Kỷ Thời Đình nhếch môi, giọng điệu mỉa mai.
“Chúng ta đã kết hôn rồi.” Giọng cô pha chút ấm ức, “Nếu anh cứ phớt lờ em mãi, vậy thì cưới nhau còn có ý nghĩa gì?”
“Ồ, vậy là em muốn ly hôn?” Giọng anh lạnh lùng.
“Không không, không phải!” Diệp Sanh Ca vội vàng lắc đầu, cô liếm môi, lo lắng chọn từ, “Thời Đình, em biết cưới em không phải là điều anh mong muốn, nhưng dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng. Hơn nữa, chính anh đã để em dọn về sống cùng mà, sao anh có thể phớt lờ em được? Dù em có sai anh cũng nên cho em cơ hội để sửa sai chứ.”
Khi nói, cô vẫn ôm chặt lấy anh không buông tay.
Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đen láy của anh đầy vẻ khó đoán.
“Em biết mấy ngày trước em đã không làm tốt.” Diệp Sanh Ca tiếp tục nói, “Sau này em sẽ cố gắng làm một vật trang trí đúng mực.”
“Vật trang trí.” Kỷ Thời Đình cười lạnh, “Em vẫn chưa đủ khả năng.”
Diệp Sanh Ca lại bị chặn lời, đang cảm thấy thất vọng, đột nhiên Kỷ Thời Đình ngồi xuống bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng, cằm tựa lên trán cô, bàn tay nóng hổi siết chặt eo cô, lực siết có phần mạnh.
Vòng tay của anh rộng lớn và ấm áp, Diệp Sanh Ca hơi ngẩn ra, nhưng trái tim lại đập nhanh không kiểm soát.
Anh đột nhiên chủ động ôm cô, có phải nghĩa là anh đã tha thứ cho cô không?
“Nếu không làm vật trang trí thì hãy làm vợ của anh…” Cô ngay lập tức tiếp lời, giọng nói dịu dàng, “Chồng yêu.”
Vừa nói ra, cô cũng tự ngạc nhiên, mặt cô đỏ bừng.
Dường như da mặt cô càng ngày càng dày rồi.

Ads
';
Advertisement