Kỷ Thời Đình tức giận cắn một nhát vào cổ của đối phương, cắn rất mạnh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Diệp Sanh Ca đau đến mức toàn thân run rẩy, thậm chí cô còn cảm thấy hoảng sợ vì cho rằng bản thân sẽ bị ăn thịt.
Đúng vào lúc này, người đàn ông đã giải phóng “nó” ra cùng tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, đúng là do có sự ngăn cách của biện pháp an toàn nên thật sự cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cảm giác chua chát và ấm ức trong lòng không kiềm được mà trào lên, Diệp Sanh Ca thả lòng bàn tay đang nắm chặt của mình, nhẹ giọng hỏi: “Tôi…Tôi có thể về rồi sao?”
Kỷ Thời Đình vùi đầu vào cổ cô, hơi thở dồn dập, nhưng khi nghe được những lời này, sắc mặt anh càng thêm u ám và đáng sợ.
Anh đưa tay tóm lấy cằm cô, cười khẩy: “Mới một lần mà cô đã thấy thoả mãn rồi sao?”
Mí mắt Diệp Sanh Ca run lên: “Anh…vừa nãy anh nói là anh chưa hồi phục hoàn toàn mà…”
Cô thật sự rất sợ, nếu cứ lặp lại giống như ban nãy thêm vài lần nữa, cô lo rằng không biết mình có chịu được không.
“Ha.” Giọng nói của Kỷ Thời Đình trở nên rất dịu dàng: “Sẽ rất nhanh thôi, cô sẽ biết được là tôi đã hồi phục hay chưa.”
Nhưng giọng nói này lại khiến Diệp Sanh Ca run sợ đến mức lạnh cả người.
Kỷ Thời Đình nhìn thấy sự sợ hãi của cô, ánh mắt anh trầm xuống, bế cô lên, ôm vào phòng tắm.
Làn nước ấm áp từ vòi sen xả xuống, xoa dịu những cơn đau mỏi trên cơ thể, nhưng Diệp Sanh Ca vẫn không thể đứng vững, chỉ đành dựa vào vòng tay của anh. Kỷ Thời Đình nhìn thấy bộ dạng yếu đuối không còn sức lực của cô, yết hầu của anh đột nhiên lại cử động, anh bế cô lên đè sát vào tường rồi lại “đâm” mạnh vào người cô.
Toàn thân Diệp Sanh Ca run rẩy, cố gắng ép bản thân phải thích ứng được chuyện này, cô không ngờ rằng lần thứ hai trong ngày rồi mà vẫn đau đến vậy… Điều duy nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn là, lần này anh không dùng biện pháp an toàn, sự chịu đựng này xem ra cũng không phải là công cốc.
Nhưng cho đến phút cuối cùng, Diệp Sanh Ca hiểu ra rằng cô thật sự quá ngây thơ rồi… người đàn ông đó đã kịp thời rút ra, toàn bộ “chất lỏng” vãi hết lên sàn nhà, không để lại chút gì cho cô.
Diệp Sanh Ca rất kinh ngạc, mở tròn hai mắt, thật sự hoàn toàn không ngờ được rằng anh lại làm như thế này.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng mỉm cười, anh nâng cằm cô lên: “Có phải thất vọng lắm không?”
Mí mắt của cô run lên, đôi môi mấp máy, sắc mặt tái nhợt, khiến vết bớt đỏ càng thêm đậm màu và quyến rũ hơn.
Kỷ Thời Đình dùng tay vuốt ve vết bớt trên mặt cô, giọng nói dịu dàng nhưng lại pha lẫn chút tà ác: “Làm hai lần rồi, nhưng vết bớt vẫn không thay đổi chút nào. Có phải cô đang cảm thấy bản thân mình chịu thiệt nhiều quá rồi không, hả?”
Đôi mắt của Diệp Sanh Ca bỗng chốc ngấn lệ, cô liên tục lắc đầu, định mở miệng ra nói gì đó, nhưng lại nghẹn ngào đến mức không nói ra được.
Kỷ Thời Đình thở nhẹ một hơi, đột nhiên nắm tay lại, đấm thật mạnh một cú vào tường.
Diệp Sanh Ca giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh…”
“Yên tâm, tôi chưa phát điên đâu.” Người đàn ông này dường như đã bình tĩnh hơn, ít nhất là trên mặt anh ấy cho thấy điều đó, nhưng đôi mắt đó lại càng lúc càng quỷ dị.
Anh bế cô trở lại phòng ngủ, rồi quăng cô lên giường.
Diệp Sanh Ca vô thức co rúm lại, cô gượng cười: “Tay của anh… có cần băng bó lại không…”
Kỷ Thời Đình nhìn thấy bộ dạng đang rất muốn trốn chạy của cô, khoé môi anh lại lạnh lùng nhếch lên: “Không sao, không cản trở việc tôi ** cô thêm lần nữa đâu.”
….
Suốt đêm Diệp Sanh Ca không ngủ.
Không phải là cô không muốn ngủ, mà là người đàn ông này giống như không biết mệt vậy, hành hạ cô hết lần này đến lần khác. Cô còn không biết là kể từ khi nào mà trong tủ đầu giường của anh lại có nhiều bao cao su đến vậy.
Cô biết mình sai, nên ban đầu cố nghiến răng chịu đựng, nhưng cuối cùng cô không thể nhịn được nữa mà khóc lóc xin tha, nhưng Kỷ Thời Đình lại làm như không nghe thấy vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất