Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Lúc này Diệp Sanh Ca thật sự đã hoàn toàn hoảng sợ rồi.
Cô ý thức được rằng người đàn ông này đang thật sự tức giận, có lẽ cô đã chạm đến giới hạn của anh.
Trước tình hình thế, sao cô dám bỏ đi được chứ? Cho dù đêm nay không có tác dụng gì đối với cô, nhưng cô vẫn phải ở lại để dỗ dành người đàn ông này, nếu không với tính cách kiêu ngạo của anh, nói không chừng sẽ không bao giờ động vào cô nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca vội vàng nhặt chiếc bao cao su bên cạnh lên, ngập ngừng nói: “Để…để tôi mang vào cho anh…”
Nhưng Kỷ Thời Đình lại không hề cử động, áp sát lên người cô với vẻ mặt mỉa mai.
Diệp Sanh Ca nằm dưới người anh, cảm thấy có chút lúng túng, nếu như anh không chịu thay đổi tư thế thì làm sao cô đeo vào cho anh ta được… Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên cô được nhìn thấy bao cao su, thật sự không biết phải đeo thế nào.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt đó của anh, cô liền nuốt ngược toàn bộ sự bất mãn đó vào lòng.
Cô cắn chặt răng, từ từ nhấc cơ thể về phía cuối giường, Không bao lâu sau, cô đã nằm gọn trong vòng tay của Kỷ Thời Đình… Tuy rằng anh vẫn còn đang mặc quần áo, nhưng trong lúc hai người níu kéo nhau khi nãy, sơ mi của anh đã bị mở tung ra hết, lộ rõ từng múi cơ to khoẻ săn chắc, cô chỉ cần mở miệng ra là có thể cắn được cái núm “hồng hồng” đó rồi. Mí mắt Diệp Sanh Ca khẽ run lên, cô quay mặt sang hướng khác, phồng má làm ra biểu cảm ấm ức.
Bởi vì Kỷ Thời Đình không chừa đủ khoảng trống cho cô, nên cô không thể trườn xuống tiếp được nữa.
“Có thể… đổi tư thế khác được không…” Cô bị dồn vào đường cùng, bất đắt dĩ đành dè dặt lên tiếng. Khi cô nói, hơi thở nóng hổi của cô phả vào vùng nhạy cảm của người đàn ông.
Hơi thở của Kỷ Thời Đình trở nên hỗn loạn, ngọn lửa tức giận trong lòng sau cùng vẫn bị chuyển hoá thành ngọn lửa của dục vọng, khiến anh chỉ muốn hành hạ cô đến chết.
Anh mỉm cười lạnh lùng, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch không biết phải làm sao của cô, sau cùng vẫn quyết định lấy cái bao cao su đó ra khỏi tay cô.
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng anh không định dùng đến nó nữa, nào ngờ giây tiếp theo, cô lại nhìn thấy người đàn ông đó xé hết vỏ bọc bên ngoài ra, lấy ra một chiếc bao nhỏ nhỏ trong suốt, có lẽ là vẫn muốn dùng nó.
Diệp Sanh Ca có chút thất vọng, chỉ đành chán nản quay mặt đi chỗ khác.
Kỷ Thời Đình nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đó của cô, sự tức giận trong lòng dường như lại xâm chiếm lấy toàn bộ lý trí của anh.
Gương mặt của anh càng trở nên lạnh lùng hơn, sau khi chuẩn bị xong liền ôm lấy eo cô không hề do dự mà “đâm vào” thật mạnh.
…..
Diệp Sanh Ca cảm thấy rất đau, cô không biết rằng có phải lần đầu tiên cũng đau như thế này hay không, nhưng ít nhất là trong những lúc tỉnh táo thì cô chưa bao giờ thấy đau đến vậy.
Nhưng cô không dám kêu lên, càng không dám khóc, chỉ đành cắn răng mà nhịn, để mặc anh tiếp tục dồn dập mạnh bạo bên trong cơ thể cô… Diệp Sanh Ca biết rõ anh tức giận đến nhường nào, động tác của anh rất mạnh, rất nặng nề lại còn rất ổn định, khiến bên trong cơ thể cô gần như muốn vỡ vụn, cơ thể cô đã giữ nguyên tư thế này trong một khoảng thời gian rất dài, từng thớ cơ trên người đã mỏi đến mức đau đớn rã rời, nhưng Kỷ Thời Đình vẫn không hề có ý định bỏ qua cho cô.
Thậm chỉ là không hề vỗ về cô, cho dù là hôn thì cũng mang theo một vết cắn của sự trừng phạt, khiến cô đau đớn đến mức rơi nước mắt.
Có những lúc cô đau đến không chịu nỗi, phát ra tiếng kêu nghèn nghẹn như một bé mèo con, nhưng đáp lại không phải là sự thương hại mà là sự dày vò nặng nề hơn.
Cô chỉ sống chết cắn chặt môi mình lại, cho dù trong miệng đã cảm nhận được mùi vị của máu nhưng vẫn không ngừng cắn.
Kỷ Thời Đình nhìn thấy cô cắn răng chịu đựng như vậy, ánh mắt lại trở nên tối sầm đi.
Anh đương nhiên cảm nhận được sự kháng sự và từ chối của cô, nhưng càng như vậy anh lại càng tức giận hơn.
Trước giờ chưa từng có ai dám chà đạp sự tự tôn của anh như vậy, cô là người đầu tiên.
Nhưng sao nhất định lại là cô, tại sao lại là cô.

Ads
';
Advertisement