Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca sững người, không kìm chế được sự xấu hổ, quay đầu sang một bên, mới phát hiện thứ người đàn ông đó vừa bóc ra không ngờ lại là… bao cao su?
Cô vội vàng đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh, ngập ngừng hỏi: “Anh… lấy cái này ra làm gì vậy?”
Kỷ Thời Đình dịu dàng mút lấy cánh môi để vỗ về cô, trầm trọng mỉm cười: “Đừng nôn nóng, đưa cho em ngay đây.”
Trong lòng Diệp Sanh Ca có chút hoảng loạn.
Mấy lần trước, người đàn ông này chưa từng nghĩ đến biện pháp tránh thai. Tất nhiên, đây cũng là chuyện mà Diệp Sanh Ca không muốn anh nghĩ đến, bởi vì cô đoán rằng, vết bớt trên mặt cô biến mất khả năng cao là do “thứ chất lỏng kia” của anh…
Vậy nên hôm đó trở về nhà, sau khi cô nhìn thấy vết bớt trên mặt nhỏ đi thì cô đã nghĩ đến việc dùng thuốc tránh thai khẩn cấp.
Tuy rằng cô cùng rất lo sợ nếu lỡ mang thai thì không biết phải làm thế nào, nhưng trước mắt chỉ có thể mạo hiểm thế này thôi. Hơn nữa cô có một cảm giác mơ hồ đó là trước khi vết bớt biến mất hoàn toàn, có lẽ cô sẽ không mang thai.
Nhưng bây giờ Kỷ Thời Đình lại muốn dùng bao cao su, vậy thì việc cô lên giường với anh còn có ý nghĩa gì nữa?
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca vội vã dùng tay ôm lấy cổ anh, giọng nói vô cùng đáng thương nũng nịu: “Chồng à, không cần dùng cái này đâu…”
Kỷ Thời Đình dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen tuyền.
Diệp Sanh Ca bị cái nhìn của anh làm cho có chút giật mình, cô liếm môi rồi nhanh chóng mỉm cười: “Tôi đã hứa với ông nội rằng sẽ sinh thêm cho ông vài đứa cháu, anh dùng cái này thì làm sao mà tôi sinh được đây?”
Khoé môi Kỷ Thời Đình cong lên, vừa giống đang cười nhưng cũng vừa không giống: “Không phải sắp tới cô sẽ bắt đầu vào đoàn quay phim rồi sao, nếu mang thai rồi thì làm sao mà đóng phim được nữa?”
“Tôi… tôi không sợ.” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt: “Anh đừng có dùng nó mà, dùng thì đâu còn cảm giác gì nữa đâu…”
Kỷ Thời Đình khinh bỉ mỉm cười, đôi mắt ngập tràn dục vọng của anh lại trở lên lạnh lùng hơn.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông ấy có thêm một chút giễu cợt và giống như đã nhìn thấu tất cả, dường như những suy nghĩ nhỏ nhặt đó của cô không thể giấu đi được nữa.
Nhịp tim của Diệp Sanh Ca tăng nhanh, không kiềm lòng được mà cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt anh.
Kỷ Thời Đình lại giữ lấy cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn rất trầm và đặc: “Nếu như tôi nhất định phải dùng thì sao?”
Diệp Sanh Ca sững sờ, cô do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng trả lời: “Vậy thì chỉ dùng lần này thôi được không… ngày mai tôi sẽ đến tìm bác sĩ lấy thuốc tránh thai.”
“Uống thuốc sẽ gây hại cho cơ thể.” Giọng nói của Kỷ Thời Đình vô cùng điềm tĩnh.
“Không… không phải đâu, bây giờ đã có loại thuốc phát huy tác dụng trong thời gian ngắn rồi, sẽ không có tác dụng phụ đâu.” Diệp Sanh Ca vội vàng giải thích.
Nhưng thứ đáp trả lại câu nói của cô vẫn là nụ cười lạnh lùng đó của Kỷ Thời Đình.
Cô cắn chặt môi, hàng mi dài khẽ run lên, cô lại nhìn đi hướng khác.
Kỷ Thời Đình không nhịn được mạnh tay hơn, để lại trên làn da trắng sáng mịn màng của cô một vết hằn đỏ đậm màu.
Diệp Sanh Ca đau đến mức nhíu mày, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ, nên không dám mở miệng kêu đau.
Thấy cô đang cố nhịn đau, Kỷ Thời Đình nghiến răng thả tay ra, lạnh lùng nói : “Có muốn làm nữa không?”
Diệp Sanh Ca giật mình, vội vã gật đầu, nhìn anh bằng đôi mắt ngấn lệ trong rất vô tội và đáng thương.
Yết hầu của Kỷ Thời Đình dao động, thật sự chỉ muốn bóp chết cô.
Không ngờ cô lại còn mặt mũi để giả vờ như mình vô tội à?
Anh nắm lấy tay phải của Diệp Sanh Ca, đặt chiếc bao cao su đã xé ra một nửa vào tay cô: “Muốn làm thì đeo vào cho tôi.”
Diệp Sanh Ca lại lập tức vứt nó sang một bên, cắn môi nhìn anh, tiếp tục cố tình tỏ vẻ tội nghiệp: “Không dùng không được sao?”
Kỷ Thời Đình nhắm mắt lại.
“Vậy thì cút đi.” Anh bình tĩnh nói. Trên gương mặt tuấn tú của anh lúc này có một nửa là bị chiếm lấy bởi cơn dục vọng chưa tan đi hết, nửa còn lại là cơn giận sục sôi đang bị kìm nén.

Ads
';
Advertisement