Đau lắm, ngoại trừ cảm giác đau đớn ra thì không còn gì nữa, dù cho cô biết rõ nguyên do Kỷ Thời Đình tức giận, nhưng vẫn cảm thấy rất ấm ức.
Sau đó hình như cô còn ngất xỉu một lần, nhưng khi tỉnh lại vẫn thấy người đàn ông đó vẫn đang tiếp tục bên trong cơ thể cô, nhìn thấy gương mặt tuấn tú điềm đạm của anh, cô vô thức muốn cầu xin, nhưng cô họng đã khan đến mức không thể lên tiếng được nữa.
Sau khi lần cuối cùng kết thúc, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Diệp Sanh Ca trong lúc ý thức mơ hồ, vẫn nhìn thấy bóng lưng anh bước xuống giường đi về phía phòng tắm.
Trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Xem ra cuối cùng anh ấy cũng đã hết sức rồi. Hoặc là không phải do đã hết sức, mà anh nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục như vậy có khả năng là cô sẽ chết trên chiếc giường đó, nên mới buông tha cho cô.
Diệp Sanh Ca muốn nhân lúc này trở về phòng của mình, nhưng cơ thể cô thật sự vụn vỡ đến mức không còn chút sức lực nào, mí mắt không ngừng hạ xuống. Chưa được vài giây, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Kỷ Thời Đình sau khi tắm xong cùng quay về phòng ngủ.
Nhìn thấy cô đang khoả thân cuộn tròn người lại chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng dường như lại trông rất bất an.
Anh mím chặt môi, đắp chăn cho cô, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, anh đưa tay chạm nhẹ vào hàng mi vẫn đang run rẩy của cô, ánh mắt lại tối sầm xuống.
*
10 giờ sáng, tập đoàn T.S
Trước cửa văn phòng chủ tịch, tổ trợ lý đang vô cùng hỗn loạn, đến ngay cả Tôn Diệp – trợ lý trưởng được Kỷ Thời Đình vô cùng tin tưởng cũng không ngừng thúc giục, trên trán toát đầy mồ hôi.
“Mau lên, kế hoạch hợp tác chiến lược với HI đâu rồi, mau tìm đi!”
“Bộ phận nhân sự đã đưa báo cáo đến chưa vậy?”
“Tiểu Giang, biên bản cuộc họp đã viết xong chưa? Gần nửa tiếng rồi đấy!”
Đúng lúc này, trong văn phòng lại vang lên một tiếng “đùng” đầy bạo lực. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên vẻ mặt u ám bước ra. Vốn có tư cách là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, trên mặt ông lúc này cũng chỉ còn một nụ cười ảo não.
Các trợ lý nhìn nhau.
Sáng sớm hôm nay, bất cứ ai đến gặp chủ tịch để thương lượng hoặc báo cáo công việc đều sẽ đi ra với vẻ mặt như thế này, không ai thoát được.
Tôn Diệp lại càng cảm thấy áp lực hơn, anh đã làm việc cho Kỷ Thời Đình được năm năm rồi, trước giờ chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này. Chủ tịch tuy rằng yêu cầu rất nghiêm khắc, giọng nói cũng rất lạnh lùng nhưng dường như sẽ không bao giờ nổi giận, nếu có sai sót trong công việc, anh thường chỉ nêu rõ ra thôi chứ chưa bao giờ nổi giận.
Hôm nay… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng vào lúc này, tiếng chuông từ điện thoại bàn lại vang lên. Tôn Diệp giật mình, chỉ đành gồng mình lên nhấc máy.
“Vào đây.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Tôn Diệp lập tức đáp lại, không dám chần đi thẳng về phía văn phòng chủ tịch.
Điều khiến anh bất ngờ là, trong văn phòng không hề xảy ra cảnh tượng hỗn loạn như anh đã nghĩ, Kỷ Thời Đình cũng trông rất bình tĩnh.
Anh ta ngồi sau bàn làm việc, tư thế có vẻ thả lỏng và thoải mái, trong miệng ngậm điếu thuốc, giữa làn khói mờ ảo, khuôn mặt người đàn ông rất bình tĩnh.
“Chủ tịch à, anh tìm tôi sao ạ?” Tôn Diệp lên tiếng.
Kỷ Thời Đình nhặt vài bản văn kiện trên bàn, vứt thẳng ra ngoài: “Tại sao lại có nhiều số liệu sai sót thế này, báo bộ phận kĩ thuật mau tính toán lại đi. Nếu còn phạm phải những sai lầm căn bản thế này thì bảo họ mau cút hết về nhà đi.”
Trong lòng Tôn Diệp cảm thấy rất lo sợ, đâu dám phản ứng lại, chỉ đành trả lời một tiếng rồi ngồi xuống nhặt văn kiện lên.
Lúc này, cửa văn phòng lại được mở ra.
Kiều Nghiễn Trạch bước vào đầy tự tin, mỉm cười “yo” một tiếng: “Sao lại ngồi xổm ở đây thế này?”
“Tứ thiếu.” Tôn Diệp chào anh một tiếng, rồi mau chóng gom hết văn kiện lại chạy ra ngoài. Trong lòng anh nghĩ rằng vị thiếu gia này có lẽ sẽ xoa dịu được tâm trạng của chủ tịch nhà anh.
Kiều Nghiễn Trạch nhìn về phía Kỷ Thời Đình rồi nhướng mày, trông giống như đang cười nhưng thực ra là không: “Có chuyện gì không vui vậy, nói ra để tôi thấy vui chút đi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất