Bộ đồ ngủ này mỏng như cánh ve, nhỏ đến mức quá đáng, không biết che được bao nhiêu da thịt…
Cô tưởng tượng cảnh mình mặc bộ đồ ngủ này, khuôn mặt liền đỏ bừng.
Cái này… có phải quá đáng lắm không?
Mới đêm kia vừa làm chuyện ấy, người đàn ông này… ừm, liệu anh có chịu nổi không?
Hơn nữa nếu cô thực sự mặc thế này nằm trên giường anh liệu anh có chấp nhận không? Hay sẽ giận dữ ném cô ra ngoài?
Trong lòng Diệp Sanh Ca có chút mâu thuẫn, vừa suy nghĩ vừa cảm thấy xấu hổ.
Dì Tú bước vào thấy cô đang cầm bộ đồ ngủ đờ đẫn, không khỏi mỉm cười: “Cô chủ, cô có thích bộ đồ ngủ này không?”
Diệp Sanh Ca như bị bỏng, vội vã ném bộ đồ xuống giường, giữ vẻ bình tĩnh: “Không thích! Kỷ Thời Đình cũng sẽ không thích đâu!”
“Ai nói chứ, chỉ cần là cô chủ mặc thì cậu chủ đều sẽ thích cả.” Dì Tú nháy mắt với cô.
“Chắc là không đâu…” Diệp Sanh Ca cười gượng.
Xem ra sự dịu dàng hiếm có của Kỷ Thời Đình đêm qua đã có tác dụng, khiến người hầu cho rằng anh rất coi trọng cô.
“Thật đấy tôi có thể thấy cậu chủ rất thích cô.” Dì Tú mỉm cười nói: “Khi tôi bắt đầu làm việc ở nhà họ Kỷ cậu chủ mới mười mấy tuổi, lúc đó cậu ấy đã rất chín chắn, ít khi thấy biểu cảm trên mặt, càng đừng nói đến việc thấy cậu ấy cười. Ngay cả ông chủ cũng khó mà thấy được gương mặt tươi cười từ cậu ấy. Nhưng khi cậu chủ ở bên cô, cậu ấy lại có nhiều biểu cảm, hơn nữa cũng cười rất nhiều.”
Nhiều biểu cảm sao… Thật không? Chẳng lẽ không phải toàn là sự khó chịu sao?
Cười ư… rõ ràng toàn là cười lạnh mà.
Diệp Sanh Ca nghĩ rằng mấy người hầu trong biệt thự này chắc chắn đã hiểu lầm rồi, nhưng đó là sự hiểu lầm mà Kỷ Thời Đình cố ý tạo ra, làm sao cô dám đính chính chứ, chỉ biết cười gượng mà thôi.
“À thì, tôi đi tắm trước đây.” Diệp Sanh Ca khéo léo nói.
“Được thôi.” Dì Tú chỉ vào bộ đồ ngủ trên giường: “Nhớ mặc cái này nhé.”
Nói xong dì mới rời đi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Diệp Sanh Ca nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ màu đỏ trên giường với vẻ phân vân.
…
Chín giờ tối Kỷ Thời Đình trở về biệt thự Thiên Phàm.
Lúc bước vào cửa anh vẫn đeo tai nghe Bluetooth để nói chuyện điện thoại. Thấy người hầu bước tới, anh cởi áo vest ra đưa cho họ, miệng vẫn lưu loát nói bằng tiếng Tây Ban Nha.
Dì Tú đưa cho anh một ly nước chanh, anh nhận lấy, trong lúc người bên kia đang nói, anh uống một ngụm.
Một lúc sau anh mới kết thúc cuộc gọi, uống cạn ly nước chanh.
“Cậu chủ, cô chủ đang đợi anh ở phòng ngủ chính.” Dì Tú nhận lại chiếc ly trống, cười mỉm nói.
Khuôn mặt Kỷ Thời Đình vẫn không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại tối sầm lại.
“Cần tôi chuẩn bị bữa khuya cho cậu không?” Dì Tú tiếp tục hỏi.
“Không cần đâu.” Kỷ Thời Đình vừa tháo cà vạt vừa bước nhanh về phía cầu thang. Có lẽ vì đã nói chuyện điện thoại quá lâu nên giọng anh có chút khàn.
Bước chân của anh không quá nhanh nhưng cũng không hề dừng lại. Khi lên đến tầng hai anh đã cởi ba cúc áo sơ mi.
Dì Tú nhìn theo bóng lưng anh mỉm cười, dì vẫy tay ra hiệu cho những người hầu khác về phòng nghỉ sớm, tránh nghe thấy những gì không nên nghe.
Kỷ Thời Đình đẩy cửa phòng ngủ chính, bật đèn lên.
Trên giường, người phụ nữ đang trốn dưới chăn vội vàng ngồi dậy, ôm chặt chăn cười với anh đầy vẻ nịnh nọt: “Anh về rồi à? Em… đợi anh ngủ cùng đây.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất