Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Thật ra Diệp Sanh Ca không trốn dưới chăn quá lâu.
Sau khi tắm xong cô lặng lẽ đến phòng ngủ chính, đi một vòng tham quan.
Phòng ngủ của người đàn ông này cũng mang phong cách lạnh lùng, toát lên sự lạnh lẽo như muốn đuổi người khiến cô nhiều lần muốn rút lui. Nhưng khi nghĩ đến vết bớt trên mặt, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nghe thấy tiếng động dưới lầu cô mới chui vào chăn, quả nhiên không bao lâu sau Kỷ Thời Đình đã bước vào.
Lúc này cô cảm thấy vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Sự xuất hiện của cô rõ ràng không khiến người đàn ông bất ngờ. Ánh mắt anh có chút hứng thú, dừng lại trên mặt cô trong vài giây, sau đó khóe môi anh hơi nhếch lên mang theo vẻ chế giễu.
“Em làm gì ở đây?”
Làm gì à? Câu hỏi hay đấy.
Diệp Sanh Ca liếm môi: “À, hôm nay em đã lấy được tiền chuyển nhượng cổ phần từ Mộ Ngạn Hoài, hai mươi triệu đấy! Tất cả đều nhờ có anh.”
“Ừ.” Kỷ Thời Đình bước đến bên giường, cúi nhìn cô từ trên cao, trong đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán: “Vậy thì sao?”
Diệp Sanh Ca cảm thấy má mình nóng lên.
Cô đã nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh không hiểu sao?
Không đúng, chắc chắn anh hiểu, chỉ là anh cố ý thôi.
“Chúng ta là vợ chồng.” Diệp Sanh Ca nhớ lại kỹ năng mới học hôm nay, giọng mềm mại hơn: “Anh là chồng mà.”
Mặc dù nói xong cô cảm thấy mình tự khiến mình buồn nôn, nhưng rõ ràng sự làm nũng của cô thực sự có tác dụng.
Vì yết hầu của Kỷ Thời Đình khẽ động, đôi mắt anh cũng trở nên tối sầm hơn.
Đó là biểu hiện của việc bị kích thích.
Diệp Sanh Ca cảm thấy được khích lệ, quyết định tiến thêm một bước, chớp mắt nói: “Anh làm việc rất vất vả phải không? Có muốn tắm không, em sẽ chuẩn bị nước tắm cho anh.”
Rồi cô đỏ mặt bổ sung thêm: “Chồng à…”
Kỷ Thời Đình đột nhiên bật cười.
Nụ cười ấy đến đột ngột tự nhiên, suýt nữa làm Diệp Sanh Ca choáng váng.
Người đàn ông tiến đến bên giường kéo chăn ra, thấy cô mặc áo choàng tắm quấn chặt kín đáo, ánh mắt chuyển đến khuôn mặt cô, yết hầu lại khẽ động, giọng trầm lạnh đầy ý cười chế nhạo: “Tối nay tôi không có hứng, về phòng của em đi.”
Diệp Sanh Ca ngơ ngác. Sao lại không có hứng chứ? Anh vừa nuốt nước bọt, rõ ràng là rất có hứng mà.
Chẳng lẽ anh vẫn còn giận? Cô cứ nghĩ sau cuộc gọi buổi sáng anh đã hết giận rồi.
Thấy cô không động đậy, sắc mặt Kỷ Thời Đình càng lạnh lùng hơn.
“Không chịu đi à?” Kỷ Thời Đình nắm lấy cổ tay cô: “Vậy đừng trách tôi không khách sáo.”
“Đợi đã, đợi đã!” Diệp Sanh Ca dùng tay còn lại ôm lấy anh, nhân cơ hội bám vào người anh, giọng điệu đáng thương: “Anh đang giận đúng không?”
“Hôm qua không phải em nói để tôi nghỉ vài ngày sao.” Kỷ Thời Đình cúi xuống nhìn cô, giọng điệu mỉa mai: “Sao lại nhanh chóng hồi phục thế?”
“Vậy… nếu không làm được nhiều lần, thì làm một lần cũng được mà.” Diệp Sanh Ca dụi người vào anh, không cam lòng bỏ cuộc: “Chỉ một lần thôi, anh có đủ sức chứ?”
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt Kỷ Thời Đình càng lạnh hơn, lập tức cúi xuống bế cô lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ rồi ném cô ra ngoài.
“Kỷ Thời Đình!” Diệp Sanh Ca quyết không buông tay.
Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, giọng nói đã pha chút tức giận: “Buông tay.”
Diệp Sanh Ca cắn môi không cam lòng buông tay, thấy anh sắp đóng cửa, cô cắn răng nhanh chóng kéo dây thắt lưng mạnh mẽ giật xuống.
Áo choàng tắm trượt xuống đất.

Ads
';
Advertisement