Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca nhận ra trong lời nói của anh có điều không ổn, vội vàng đứng dậy: “Vậy… vậy được rồi, tôi đi cùng anh.”
Dù sao cũng không được ăn bánh bao, nhìn thêm cũng vô ích.
Kỷ Thời Đình nghe cô nói vậy khuôn mặt anh liền dịu xuống, anh nhếch môi chìa tay về phía cô: “Lại đây.”
Diệp Sanh Ca bị sự dịu dàng bất ngờ của anh làm cho giật mình.
Nhưng nghĩ lại thì cô đã là vợ của anh, với trách nhiệm của Kỷ Thời Đình, dù chỉ là hình thức nhưng anh cũng sẽ dành cho cô sự tôn trọng cơ bản nhất.
Dù sao dì Tú và mọi người vẫn còn ở đó, nếu Kỷ Thời Đình đối xử quá lạnh nhạt với cô, cuộc sống của cô có lẽ sẽ không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca hơi ngại ngùng chấp nhận sự quan tâm của anh, khuôn mặt đỏ lên, cô đặt tay mình vào tay anh.
Kỷ Thời Đình nắm chặt tay cô, nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn, anh nắm tay cô dẫn lên lầu.
Phải thừa nhận rằng vẻ dịu dàng ngượng ngùng của cô lúc này khiến anh vô cùng hài lòng.
Diệp Sanh Ca lại cảm thấy lạ lùng, tai cô bỗng nóng bừng lên.
Bàn tay thon dài của người đàn ông ấm áp mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, khiến cô cảm thấy thật lãng mạn, nhưng… dìTú và mọi người vẫn đang nhìn.
Vì vậy cô đành phải chịu đựng.
Khi lên đến lầu rẽ phải, Diệp Sanh Ca thấy phòng mình ngay trước mắt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô cười gượng: “Anh Kỷ, tôi đến rồi.”
Nói xong, cô cố gắng rút tay ra nhưng không thành công.
Không những vậy, người đàn ông càng nắm chặt hơn, khuôn mặt vốn dịu dàng cũng trở nên lạnh lùng.
“Cô gọi tôi là gì?” Anh trầm giọng hỏi.
“Ờ… Tổng giám đốc Kỷ?” Diệp Sanh Ca đổi cách gọi, chỉ vào phòng phụ: “Đến phòng tôi rồi. Ngủ ngon.”
Nói xong, cô nhìn xuống tay hai người đang nắm chặt nhau, ý bảo anh có thể buông tay ra.
Kỷ Thời Đình nhìn cô không biểu cảm, đôi mắt đen láy lạnh lùng.
Anh còn tưởng rằng cô đã hiểu chuyện hơn, hóa ra anh suy nghĩ nhiều quá rồi hả?
“Diệp Sanh Ca, cô nghĩ rằng tôi đồng ý cưới cô là vì lý do gì?” Anh nhìn cô gái trước mặt, từng lời từng chữ rõ ràng.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng lại khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy ớn lạnh.
Cô lo lắng liếm môi, dần dần nhận ra điều gì đó, mặt cô đỏ bừng lên.
Có lẽ cô không đoán sai, lý do anh đồng ý cưới cô một phần là do áp lực từ ông Kỷ, một phần vì cô là một bạn tình khá tốt? Dù anh có vẻ không ưa cô, nhưng khi làm chuyện ấy anh chẳng kiềm chế chút nào.
Tất nhiên cô không phản đối, nếu anh cần, cô hoàn toàn không ngại việc tự nguyện đến bên giường của anh, chỉ là…
“Anh Kỷ, chúng ta mới… hôm qua thôi… Anh có cần nghỉ ngơi vài ngày không?” Cô đỏ mặt hỏi.
Đêm qua anh đã làm ba hoặc bốn lần gì đó, có lẽ cũng cần dưỡng sức vài ngày chứ?
Kỷ Thời Đình mím chặt môi, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Anh nắm chặt tay cô.
Hay lắm.
Đầu tiên là gọi anh bằng một cái tên xa lạ “anh Kỷ,” sau đó khăng khăng đòi ở phòng phụ, bây giờ còn dám nghi ngờ khả năng của anh?
Anh sợ rằng nếu không kiềm chế mình sẽ tức chết mất.
“Ái, đau quá!” Diệp Sanh Ca bị anh bóp đến mức nước mắt rưng rưng, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức.
Cô nói sai ở đâu chứ? Rõ ràng cô rất ân cần quan tâm mà!
Kỷ Thời Đình cười lạnh, đột nhiên buông tay cô ra.
Ánh mắt đen tuyền của anh lộ ra vẻ bí hiểm: “Đúng, tôi thực sự cần nghỉ ngơi vài ngày.”
— Kỷ Thời Đình: Tức chết mất! Tôi sẽ trói cô vào giường, làm cho cô không thể rời giường ba ngày liền!

Ads
';
Advertisement