Diệp Sanh Ca đứng ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra Kỷ Thời Đình không đóng cửa cũng không tắt đèn cho cô.
Cô đành kéo chăn xuống giường, bước đến cửa để đóng lại, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng động từ dưới lầu.
Cô thò đầu nhìn xuống, thấy dìTú đang ra vào trong bếp… Giờ này chỉ có thể là dì Tú đang chuẩn bị đồ ăn khuya cho Kỷ Thời Đình.
Nhớ đến nụ cười của người đàn ông trước khi rời đi, Diệp Sanh Ca mới chợt nhận ra sự sợ hãi.
Cô đã đi ngủ trước khi anh về, có vẻ như điều đó khiến anh rất tức giận.
Vì vậy cô vội vàng khoác thêm áo rồi đi xuống lầu.
Dì Tú nhìn thấy cô, lập tức cười nói: “Cô chủ, sao cô lại dậy? Tôi đang chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu chủ, cô hãy cùng ăn với cậu chủ đi.”
“Cháu có thể giúp gì cho dì không?” Diệp Sanh Ca định show kĩ năng của một người vợ hiền dâu đảm.
Mặc dù cô và Kỷ Thời Đình đã kết hôn nhưng giữa họ không có nền tảng tình cảm, cô lại rất cần anh.
Vì vậy giai đoạn hiện tại cô phải cố gắng làm anh vui lòng.
Dì Tú suy nghĩ một lúc rồi dẫn cô đến máy ép trái cây: “Cô giúp cậu chủ ép một ly nước cam nhé.”
“Được.” Diệp Sanh Ca gật đầu.
Cô cũng tiện thể ép cho mình một ly.
Cô bưng hai ly nước cam đến bàn ăn, Kỷ Thời Đình cũng vừa bước vào phòng ăn.
Có lẽ vừa tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen khiến các đường nét trên gương mặt thêm phần tinh tế.
Người đàn ông rõ ràng cũng ngạc nhiên khi thấy cô, không kiềm được nhướng mày.
“Nước cam tôi tự tay ép!” Diệp Sanh Ca nhanh chóng đưa một ly nước cam đến trước mặt anh.
Kỷ Thời Đình nhếch môi, cúi đầu quan sát cô.
Trên khuôn mặt cô nở một nụ cười tươi, đôi mắt sáng lấp lánh, khoe ra hàm răng trắng đều.
Có vẻ như cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ rồi.
Kỷ Thời Đình rất hài lòng, dự định cho cô thêm một cơ hội.
Vì vậy, anh nhận ly nước cam, mỉm cười: “Ngồi đi.”
Thấy nụ cười này, Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm… Hóa ra anh thực sự tức giận vì cô không đợi anh về mà đã đi ngủ sớm.
Sau khi cả hai ngồi xuống, chị Tú lập tức mang đồ ăn khuya lên. Đồ ăn khuya là cháo thịt nạc trứng bách thảo và bánh bao nhân cua vàng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng.
Nhưng Diệp Sanh Ca kìm nén lại, cô sắp tham gia đoàn phim rồi, cần phải kiểm soát cân nặng nghiêm ngặt, chỉ có thể ngồi nhìn anh ăn.
Kỷ Thời Đình cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, tâm trạng anh ngày càng tốt hơn.
Những năm qua đã bao nhiêu lần anh ăn khuya một mình, trước đây không hề thấy cô đơn, nhưng hiện tại có người cùng ăn anh mới nhận ra cảm giác này thật sự khác biệt.
Sau khi ăn xong, anh ngẩng đầu lên thấy Diệp Sanh Ca đang chống cằm, mái tóc dài buông xõa trên vai, trông cô mềm mại đáng yêu dễ thương không thể tả.
Trong lòng anh đột nhiên dấy lên một cảm giác khô nóng.
Yết hầu anh khẽ động, giọng nói trở nên khàn khàn: “Nghỉ ngơi thôi.”
“Ừm…” Diệp Sanh Ca nhìn những chiếc bánh bao nhân cua vàng còn lại, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Mùi thơm thật đấy, cô thật sự rất muốn ăn… Lâu rồi cô chưa ăn no.
Kỷ Thời Đình nhận thấy điều gì đó không đúng, nhìn theo ánh mắt của cô mới phát hiện ra cô không hề nhìn anh mà là nhìn… đồ ăn?
Ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Diệp Sanh Ca.”
“Hả?” Cô ngẩng đầu lên chậm chạp, nhận ra anh đã đứng dậy, vội vàng nở nụ cười: “À, anh mau đi nghỉ đi, chúc anh ngủ ngon!”
“Thế còn cô thì sao, không cùng tôi về phòng sao?” Anh bình tĩnh hỏi, ánh mắt không rời khỏi cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất