Vì lo sợ làm cô thức giấc, Kỷ Thời Đình không bật đèn.
Anh bước đến bên giường mới phát hiện có điều gì đó không đúng, giường được trải rất gọn gàng, làm gì có ai ở đó?
Sắc mặt anh trở nên u ám, quay người bước ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc gặp dì Tú đang vội vã chạy tới.
“Cậu chủ, tôi còn chưa kịp nói với ngài, cô chủ đang nghỉ ở phòng phụ…” Dì Tú nói, giọng dần dần nhỏ lại.
Vì chị nhận thấy sắc mặt của cậu chủ ngày càng tối sầm.
“Là dì sắp xếp như vậy,” giọng Kỷ Thời Đình rất bình thản: “hay là do cô ấy tự yêu cầu?”
“Đó… là do cô chủ tự yêu cầu.” Dì Tú giải thích: “Nhưng cô chủ nói cô ấy chỉ để đồ ở phòng phụ, sẽ nghỉ ngơi ở phòng chính. Có lẽ vì cậu chủ chưa về nên cô ấy…”
“Tôi biết rồi.” Kỷ Thời Đình hờ hững ngắt lời: “Dì giúp tôi chuẩn bị chút đồ ăn đêm.”
“Dạ vâng.” Dì Tú lập tức quay người xuống lầu.
Kỷ Thời Đình cất bước đi về phía phòng phụ, lần này anh không còn nhường nhịn nữa, vươn tay bật đèn lên, lập tức làm sáng bừng cả căn phòng.
Nhưng người trên giường vẫn ngủ rất say, khuôn mặt cô chìm một nửa trong chăn, mái tóc dài xoăn nhẹ trải rộng trên gối, hơi thở đều đặn.
Kỷ Thời Đình đứng bên giường cởi khuy tay áo, gương mặt điển trai vô cùng bình tĩnh.
Tuy nhiên ánh mắt tối tăm của anh đã để lộ cảm xúc bên trong.
Cái gì mà chỉ để đồ ở phòng phụ chứ… Cô gái này hoàn toàn không có ý định ở chung phòng với anh.
Kỷ Thời Đình cười lạnh lùng cúi xuống giữ lấy cằm cô, sau đó hôn thật mạnh.
Đôi môi người đàn ông còn mang theo chút lạnh lẽo của đêm khuya, cô phản xạ theo bản năng giãy giụa một chút.
Kết quả chỉ làm Kỷ Thời Đình càng thêm tức giận.
Anh dứt khoát kéo cô ra khỏi chăn, đè cô lên đầu giường, hôn cô một cách mãnh liệt, thậm chí còn cắn xé khám phá sâu hơn, đưa lưỡi vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô mút mạnh——
“Ưm…” Diệp Sanh Ca đau đớn cuối cùng cũng tỉnh hẳn, nhưng ánh mắt vẫn còn mơ màng, có lẽ cô nghĩ rằng mình đang mơ.
Kỷ Thời Đình hôn mạnh thêm một lúc nữa sau đó mới buông cô ra cười lạnh.
Diệp Sanh Ca giật mình, giọng nói hơi chói tai: “Anh… sao anh lại ở đây?”
“Hỏi rất hay.” Người đàn ông khẽ cười, trong ánh mắt lạnh lẽo: “Hãy nghĩ kỹ xem tại sao tôi lại ở đây.”
Diệp Sanh Ca nhận ra có điều không ổn, theo bản năng quan sát xung quanh——vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc vì cô thấy những đồ dùng quen thuộc và đống sách của mình, xa lạ vì đây không phải là căn hộ của cô.
Đúng rồi, đây là biệt thự Thiên Phàm, cô đã kết hôn với Kỷ Thời Đình!
Nghĩ đến điều này, Diệp Sanh Ca nhìn về phía anh, khi chạm phải ánh mắt lạnh như băng của anh, lòng cô chợt trùng xuống.
“Xin lỗi… hôm nay tôi mệt quá nên không đợi anh về ăn tối…” Cô cười gượng: “Anh đói không, có cần… à…”
Sau đó cô bị mắc kẹt.
Dù người này là chồng mới cưới của cô nhưng giữa họ thực sự không thân quen lắm.
Kỷ Thời Đình vừa xắn tay áo vừa lạnh lùng nhìn cô nghĩ lý do.
Thấy cô bối rối, anh mới lạnh nhạt hỏi: “Tại sao cô lại ngủ ở phòng này?”
“À… phòng này tốt mà.” Diệp Sanh Ca bỗng nhiên thấy căng thẳng: “Dì Tú vốn định để đồ của tôi ở phòng anh, nhưng tôi nghĩ chắc anh không vui…”
Anh không vui sao?
Tốt lắm, rất tốt.
Kỷ Thời Đình nhếch môi, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng: “Xem ra cô không bị lạ nhà, vậy tiếp tục ngủ đi.”
Nói xong anh quay người rời khỏi phòng.
Diệp Sanh Ca ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của anh, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất