“Tại sao? Cô không nên ở cùng phòng với cậu chủ sao?” Dì Tú đầy vẻ ngạc nhiên.
“Trước tiên dì cứ sắp xếp như vậy giúp cháu đã.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói.
Đăng ký kết hôn thì đã đành, ở chung một mái biệt thự cũng đành vậy, nhưng đột nhiên phải ở cùng một phòng, hàng đêm chung chăn gối thì thực sự quá sức với cô…
Chú Tần cũng không đồng ý: “Cô chủ, cô và cậu chủ là vợ chồng.”
“Đồ của tôi hơi lộn xộn, trước tiên cứ để ở phòng phụ đã, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ ngủ ở phòng phụ.” Diệp Sanh Ca cười trừ.
Dì Tú lập tức cười tươi: “Đúng vậy, thế tôi đi trước nhé!”
Nói xong, dì Tú xách hành lý của Diệp Sanh Ca bước vào biệt thự, vừa đi vừa hô to: “Lão Từ, An Tử, đến hết đây!”
Không lâu sau, một nhóm người giúp việc khoảng ba, bốn mươi tuổi chạy tới, dì Tú nói nhỏ với họ vài câu, tất cả đều nhìn về phía Diệp Sanh Ca với ánh mắt đầy hứng khởi.
Diệp Sanh Ca thực sự tò mò: “Tại sao họ lại vui mừng đến vậy?”
“Họ đều là người từ biệt thự cũ đến, đều biết ông cụ có tâm sự, ví như dì Tú cũng được xem là người lớn lên cùng cậu chủ, tất cả đều mong cậu chủ có một người bạn đời.” Chú Tần cười: “Vì vậy cô có thể yên tâm giao việc cho họ.”
“Ồ.” Diệp Sanh Ca ngơ ngác gật đầu.
Là gia đình giàu có nhất Dương Thành, nhà họ Kỷ không giống như cô tưởng tượng. Nhưng không thể không nói, cô thực sự thích bầu không khí này.
Nội thất và trang trí bên trong biệt thự cũng rất sang trọng nhưng lại không kém phần ấm cúng, Diệp Sanh Ca nói rõ với chú Tần rằng mình không có gì không hài lòng, chú Tần mới yên tâm rời đi.
Dì Tú dẫn cô đến phòng phụ, cười tít mắt nói: “Cô chủ, đồ của cô tôi đã sắp xếp ở đây rồi, còn nữa, phòng thay đồ của cô mấy năm qua tôi đã thu thập được không ít thứ hay ho, cô chủ qua đây xem thử đi.”
“Phòng thay đồ?” Diệp Sanh Ca ngơ ngác.
“Đúng vậy, mỗi mùa cậu chủ đều cho tôi một khoản tiền để mua sắm, còn dư rất nhiều, tôi đã mua quần áo nữ và các loại trang sức, nghĩ rằng chờ cậu chủ kết hôn thì cô chủ sẽ dùng được, nên khi thấy cô tôi thực sự rất vui!” Dì Tú hào hứng nói: “Đừng nhìn tôi lớn tuổi thế này, những bộ quần áo tôi mua đều trở thành những mẫu kinh điển của các thương hiệu, cô mặc lúc nào cũng không hề lỗi mốt đâu.”
Diệp Sanh Ca bị dẫn đến phòng thay đồ, lập tức bị choáng ngợp bởi hàng loạt giá treo quần áo, giày dép và trang sức…
Chỉ còn bốn chữ “Xa hoa vô đối” hiện lên trong đầu cô.
“Cô yên tâm, tôi sẽ ngay lập tức xin cậu chủ tăng gấp đôi ngân sách mua sắm sau này, muốn mua gì cứ bảo tôi hoặc bảo cậu chủ đưa thẻ tín dụng cho cô.” Chị Tú dẫn cô đi vào: “Tính tình cậu chủ lạnh lùng không thích chơi bời, kiếm được nhiều tiền cũng không có ai tiêu giúp nên cô đừng ngại.”
Diệp Sanh Ca: “…”
Cả buổi chiều cô bị chị Tú dẫn đi tìm hiểu mọi ngóc ngách của biệt thự Thiên Phàm, cũng hiểu thêm một chút về Kỷ Thời Đình. Cô biết người đàn ông này rất bận rộn với công việc, phần lớn thời gian trong năm đều đi công tác, về biệt thự Thiên Phàm cũng chỉ để ngủ.
Cô cũng biết rằng Kỷ Thời Đình “chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà”.
Cuối cùng cũng đi hết biệt thự, gặp gỡ xong mọi người thì trời đã tối rồi.
“Cậu chủ lại không về ăn tối.” Dì Tú thở dài: “Cô chủ, cô cứ ăn trước đi.”
Diệp Sanh Ca gật đầu, cô sắp chết đói rồi.
Sau bữa ăn, cô trở về phòng của mình, thấy đồ đạc trong vali đã được sắp xếp ngăn nắp, bất chợt cảm thấy mơ hồ.
Ngày hôm nay… thật giống như một giấc mơ.
Vì vậy, cô thực sự đi đánh một giấc luôn.
…
Kỷ Thời Đình trở về khi đã gần nửa đêm.
Anh bước nhanh vào nhà, tiện tay cởi áo khoác đưa cho chị Tú: “Cô chủ đã đến rồi à?”
“Vâng, cô chủ đã nghỉ ngơi rồi ạ.”
Kỷ Thời Đình mỉm cười, không dừng bước, nhanh chóng lên tầng hai, đẩy cửa phòng chính.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất