Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca trở về chung cư Minh dưới sự tháp tùng của chú Tần. Cô thu dọn một vài thứ đơn giản, tạm biệt nơi mình đã ở hơn ba năm qua.
Biệt thự Thiên Phàm nằm trong thành phố nhưng xung quanh biệt thự chỉ có những mảng cây xanh rộng lớn hoặc hồ nhân tạo, vì vậy nơi đây cực kỳ yên tĩnh.
Chiếc xe từ cổng chính đi vào, mất thêm vài phút mới tới cửa biệt thự.
Trong thành phố mà có thể chiếm một mảnh đất rộng lớn như vậy chỉ để xây một tòa nhà thì đúng là không phải người bình thường.
Diệp Sanh Ca đã biết Kỷ Thời Đình rất giàu có nhưng cô vẫn bị sự hoành tráng này làm cho choáng ngợp.
Sự nghèo khó thực sự giới hạn trí tưởng tượng của cô…
Khi xuống xe, toàn cảnh biệt thự hiện ra trước mắt cô. Không hổ là công trình của kiến trúc sư hàng đầu thế giới, tòa nhà theo phong cách Baroque này toát lên vẻ uy nghi, thanh lịch và sang trọng, hồ nước màu xanh nhạt ở bên cạnh phản chiếu lóng lánh trên tường hòa quyện với rừng cây nhỏ phía bên kia tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời.
Diệp Sanh Ca nuốt nước bọt trong vô thức.
Mặc dù Kỷ Thời Đình đã nói rằng đây cũng là nhà của cô, nhưng để cô thực sự coi đây là nhà mình thì khó quá.
“Cô chủ, vào đi thôi.” Chú Tần dường như nhận ra sự không thoải mái của cô, mỉm cười nói: “Từ khi trưởng thành cậu chủ đã không còn sống ở biệt thự cũ nữa. Cậu ấy sống một mình ở nơi rộng lớn như vậy thực sự rất buồn tẻ, nhưng bây giờ đã có cô rồi. Tôi và chủ tịch đều rất vui.”
Giọng chú Tần rất dịu dàng, nụ cười cũng rất thân thiện.
Cảm giác không thoải mái trong lòng Diệp Sanh Ca giảm bớt phần nào. Cô có thể cảm nhận được ông cụ và chú Tần đều thực lòng chào đón cô. Nhưng Kỷ Thời Đình đã độc thân suốt bao năm nay sao?
“Cháu nhớ là anh Kỷ từng có một vị hôn thê…” Cô không kìm được hỏi.
Hơn nữa sau khi vị hôn thê rời đi, anh vẫn luôn từ chối việc sắp xếp gặp mặt do ông cụ tổ chức…
Chú Tần sững lại một chút rồi cười nói: “Cô nói đến cô Lăng Vũ Đồng đúng không? Mối quan hệ giữa cô Lăng và cậu chủ… tôi cũng không rõ lắm, cô có thể hỏi trực tiếp cậu chủ.”
Diệp Sanh Ca gật đầu, nhưng cô sẽ không hỏi đâu, vì cô không tò mò, đúng vậy, cô chẳng tò mò chút nào.
“Hơn nữa, cô chủ à, cô đã là vợ của cậu chủ rồi.” Giọng chú Tần có chút không hài lòng: “Cô có thể gọi thẳng tên cậu chủ.”
“Dạ…” Diệp Sanh Ca cười ngượng ngùng: “Được, cháu sẽ nhớ.”

Chú Tần cho người giúp việc trong biệt thự mang đồ của Diệp Sanh Ca vào trong.
“Chú Tần, để ở phòng nào?” Người giúp việc lớn tuổi hỏi.
“Đặt vào phòng chính của cậu chủ.” Chú Tần mỉm cười chỉ vào Diệp Sanh Ca: “Đây là cô chủ, sau này là chủ nhân của biệt thự Thiên Phàm, mọi người phải nghe lời cô chủ.”
Người giúp việc lập tức tươi cười: “Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng có nữ chủ nhân! Cô chủ, tôi là Lý Tú, mọi người gọi tôi là dì Tú cũng coi như quản gia. Trong biệt thự có khoảng mười người bao gồm cả đầu bếp và người giúp việc, mọi người đều mong chờ cô đến!”
“Chào dì, chào mọi người…” Diệp Sanh Ca cười gượng, cô không ngờ người giúp việc nhà họ Kỷ lại nhiệt tình như vậy…
Hình như như chỉ có mỗi Kỷ Thời Đình là suốt ngày lạnh lùng thôi.
“Để cô chủ có thời gian rảnh đã, trước tiên hãy giúp cô chủ thu xếp đồ đạc đi.” Chú Tần ra lệnh.
“Được rồi!” Dì Tú xách hành lý lên chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.” Diệp Sanh Ca không kìm được nói: “Dì sắp xếp cho cháu vào phòng phụ hoặc bất cứ phòng nào khác, đừng để đồ vào phòng của Kỷ Thời Đình…”

Ads
';
Advertisement