Ông cụ đã đứng đợi từ lâu ở cửa, trông ngóng từ xa.
Khi thấy hai người bước xuống xe, ông mừng rỡ vô cùng, định giơ tay gọi họ nhưng lại thấy cháu trai mình ôm cháu dâu vào lòng hôn cô một lúc lâu…
Ông cụ sững người.
Thực ra từ lúc thấy Diệp Tư Ngôn tối qua, ông đã nhận ra rằng Tạ Tư Ỷ có lẽ nhầm lẫn rồi, nên sáng nay khi thấy người mở cửa là Diệp Sanh Ca, ông không hề ngạc nhiên.
Bao gồm cả việc sáng nay Kỷ Thời Đình liên tục từ chối kết hôn, ông cũng đã lường trước được.
Dù sao nếu Kỷ Thời Đình thực sự muốn kết hôn, anh đã không giấu diếm ông lâu như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Thời Đình chủ động ôm hôn Diệp Sanh Ca, ông nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ông cụ hiểu khá rõ tính cách của cháu mình. Nếu Kỷ Thời Đình không có chút tình cảm hay suy nghĩ nào với cô gái ấy, chắc chắn anh sẽ không chủ động như vậy, nhất là ở ngoài đường.
Ánh mắt ông cụ trở nên đầy vẻ suy tư.
Tuy nhiên khi thấy hai người cùng nhau bước tới, ông tạm gác lại những suy nghĩ đó.
“Mau vào đi, chú Tần đã chuẩn bị sẵn những món cháu thích rồi.” Ông cụ cười tít mắt rồi quay sang Diệp Sanh Ca: “Sanh Ca, cháu thích ăn gì thì cứ nói với chú Tần, lần sau về sẽ có sẵn cho cháu.”
“Cháu không kén ăn đâu ạ, ông Kỷ.” Diệp Sanh Ca ngượng ngùng vì sự nhiệt tình của ông cụ.
“Cháu vừa gọi ông là gì?” Ông cụ thay đổi nét mặt.
“Dạ… ông nội.” Dưới áp lực, Diệp Sanh Ca đành phải sửa lại lời nói.
“Ngoan lắm.” Ông cụ vui vẻ cười tươi.
Kỷ Thời Đình khẽ cười lạnh ngắt lời ông nội, không chút do dự ôm lấy Diệp Sanh Ca bước vào trong.
Ông cụ cười mắng một câu “Thằng nhóc thối tha.”
Mới vậy đã bắt đầu bảo vệ vợ rồi.
…
Trong bữa trưa ông cụ vô cùng phấn khởi, liên tục kéo Diệp Sanh Ca vào cuộc trò chuyện. Ban đầu Diệp Sanh Ca còn hơi ngại ngùng, nhưng dưới thái độ thân thiện và hòa nhã của ông cụ, cô dần dần thoải mái hơn.
Sau bữa ăn, Diệp Sanh Ca xin phép ra về để chuẩn bị đồ đạc ở Minh công quán.
Kỷ Thời Đình đứng dậy cầm lấy áo khoác: “Tôi đưa cô về.”
“Đợi đã.” Ông cụ nhìn anh: “Để chú Tần đưa Sanh Ca về đi, cháu ở lại, ông có chuyện muốn hỏi.”
Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện công việc.” Ông cụ giữ vẻ mặt điềm nhiên.
Kỷ Thời Đình quay sang Diệp Sanh Ca: “Để chú Tần đưa cô về, thu xếp xong thì đến biệt thự Thiên Phàm.”
Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn gật đầu cùng chú Tần rời đi.
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?” Kỷ Thời Đình cười như không cười nhìn ông cụ.
“Cháu rốt cuộc nghĩ gì về cô bé Sanh Ca đó?” Ông cụ thực sự tò mò: “Ông thấy cháu rất thích cô ấy, sao sáng nay lại cứ nói không muốn kết hôn?”
Kỷ Thời Đình không nói gì, chỉ rút ra một điếu thuốc châm lửa, ngậm lấy đầu điếu thuốc, bỗng cười lạnh một tiếng.
“Vì mục đích của cô ấy không trong sáng.” Kỷ Thời Đình cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Nếu không ép cô ấy chủ động, chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ bỏ chạy.”
Diệp Sanh Ca tiếp cận anh chẳng qua chỉ để loại bỏ vết bớt, tất nhiên còn vì tài nguyên của T.S, nói chung không liên quan gì đến anh. Điều này khiến anh không khỏi tức giận.
Anh đã quen với việc nắm quyền chủ động, quen với việc ở thế mạnh, một khi anh đã quyết định muốn có người phụ nữ này thì phải đảm bảo cả thân thể lẫn tâm hồn của cô ấy đều thuộc về anh.
“Cái gì?” Ông cụ sững người: “Nếu con bé có mục đích không trong sáng, cháu còn cưới con bé về làm gì?”
“Chẳng phải ông đã nói chỉ cần là phụ nữ thôi, những điều khác ông không quan tâm sao.” Kỷ Thời Đình lườm ông một cái.
“Ông không quan tâm điều kiện bên ngoài, nhưng phẩm chất con người phải tốt!” Ông cụ sốt ruột.
“Không phải vấn đề về đạo đức.” Kỷ Thời Đình kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cười nhẹ: “Nói chung cháu có tính toán riêng của mình.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất