Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Sau khi trở về phòng, Diệp Sanh Ca vẫn còn chút bồn chồn không yên.
Trong đầu cô cứ hiện lên nụ cười cuối cùng của Kỷ Thời Đình. Mỗi lần nghĩ đến cô lại rùng mình.
Cô có cảm giác… mình đã chọc anh tức điên lên rồi…
Nhưng chẳng phải đề nghị để anh nghỉ ngơi hai ngày dưỡng sức là rất hợp lý sao… Có lẽ cô không nên nói câu đó? Nhưng chính anh cũng đã đồng ý rằng mình cần nghỉ ngơi vài ngày mà.
Diệp Sanh Ca nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không tìm ra được câu trả lời, cảm thấy bực bội, cô ném mình lên giường.
Thôi bỏ đi ngủ thôi, dù sao cũng đã bị làm phiền khi đang ngủ, ngày mai cô còn phải xem kịch bản nữa.
Chỉ vài ngày nữa là đến lễ khai máy, sau đó cô sẽ phải vào đoàn phim để bắt đầu quay. Cô tạm thời không thể quan tâm đến tâm trạng của Kỷ Thời Đình.
Nói là như vậy nhưng đêm đó cô lại không ngủ ngon.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô ngáp dài đi rửa mặt, đứng trước gương ngắm nghía vết bớt trên mặt.
Hiện tại vết bớt đã nhỏ đi khoảng một phần ba so với ban đầu. Cô tin rằng trước khi hoàn thành bộ phim đầu tiên mình sẽ xóa sạch vết bớt này.
Dù chỉ vì vết bớt này, cô cũng cần phải cảm ơn Kỷ Thời Đình.
Cô phải tiếp tục tìm cách chiếm được anh.
Cố lên!
Cô siết chặt tay tự cổ vũ cho mình, sau đó đi xuống lầu ăn sáng. Hỏi thăm chị Tú, quả nhiên Kỷ Thời Đình đã rời đi rồi.
Diệp Sanh Ca không để ý, ăn sáng xong cô quay lại phòng tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Đến gần trưa cô mới đột nhiên nhớ ra rằng mình đã không kiểm tra điện thoại suốt một ngày hai đêm.
Vì vậy cô nhanh chóng tìm điện thoại trong túi, nhưng điện thoại đã hết pin tự động tắt máy.
Cô vội vàng sạc pin mở máy, ngay lập tức nhận được hàng loạt tin nhắn đổ về. Trong số đó nhiều nhất là cuộc gọi nhỡ từ Mộ Ngạn Hoài.
Cô bỏ qua tiếp tục kéo xuống dưới, phát hiện cũng có nhiều cuộc gọi từ Thượng Thiên Ý.
Diệp Sanh Ca lập tức gọi lại.
“Thiên Ý, cậu tìm tôi à?”
“Trời ơi, bà cô tổ của tôi ơi.” Thượng Thiên Ý cáu kỉnh nói: “Cậu đã đi đâu vậy? Sao dạo này hay không nghe điện thoại thế?”
Diệp Sanh Ca hơi ngượng ngùng đáp: “Tôi đang tập trung xem kịch bản mà…”
“Chuyện chúng ta đã bàn trước đây cậu còn nhớ không?” Thượng Thiên Ý hơi gấp gáp: “Tôi đã bảo nghệ sĩ dưới quyền cậu là Ôn Khả Hinh thử nộp đơn xin hủy hợp đồng với Tổng giám đốc Mộ, nhưng Tổng giám đốc Mộ thẳng thừng từ chối. Ôn Khả Hinh chỉ là một nghệ sĩ mới, phong cách lại rất giống với Mộ Hiểu Nhã, trước đây Mộ Hiểu Nhã luôn muốn đá cô ấy đi, giờ Ôn Khả Hinh chủ động muốn đi thì Tổng giám đốc Mộ lại không chịu.”
Diệp Sanh Ca lập tức ngồi thẳng dậy: “Ý cậu là Mộ Ngạn Hoài có thể đã nhận ra kế hoạch của chúng ta?”
“Đúng vậy. Anh ta còn liên tục tung tin rằng T.S sẽ đầu tư.” Thượng Thiên Ý cười lạnh: “Hơn nữa, trên mạng vẫn còn không ít tin đồn xấu về cậu liên quan đến việc cậu dùng quy tắc ngầm để thăng tiến.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Diệp Sanh Ca mím môi.
Cô nhớ lại buổi tiệc tại nhà họ Kỷ hôm đó, Mộ Ngạn Hoài dường như vẫn chưa có ý định buông tha. Thêm vào đó, hai triệu cổ phần chuyển nhượng anh ta vẫn chưa chuyển vào tài khoản của cô.
Diệp Sanh Ca cười lạnh đóng kịch bản lại.
Những món nợ sự nghiệp hôm nay cô sẽ tính toán hết với anh ta. Còn món nợ tình cảm sau này từ từ tính.

Để tránh gây chú ý, Diệp Sanh Ca không gọi tài xế của biệt thự đưa đi mà bắt taxi đến Tinh Tập.
Trên đường đi cô gọi cho Mộ Ngạn Hoài. Khi điện thoại kết nối, cô chỉ để lại một câu “Nửa tiếng nữa gặp ở công ty” rồi nhanh chóng cúp máy.

Ads
';
Advertisement