Anh ta đưa toa thuốc cho Triệu Hải Nhân rồi dặn dò: “Lấy thuốc dựa theo toa của tôi, nhanh lên, bệnh này không thể trì hoãn.
“À, được.”
Khi Triệu Hải Nhân chuẩn bị đi lấy thuốc, Giang Nghĩa bất thình lình nói: “Toa thuốc này có vấn đề, cô Tề uống thuốc này xong không những không khỏi mà còn khiến bệnh nặng hơn, đến lúc đó khó mà chửa được.”
Hum?
Hàn Tử Kiện quay đầu lại nhìn Giang Nghĩa, vẻ mặt không hài lòng.
Điều tối kỵ nhất đối với một bác sĩ chính là người khác nói mình không thể chữa khỏi bệnh.
Hàn Tử Kiện nổi giận: “Đơn thuốc của tôi rất bình thường, phù hợp với thể chất của cô Tề, có vấn đề là sao? Hơn nữa, tôi là bác sĩ riêng của cô Tề, tôi biết rất rõ tình trạng thể chất của cô Tề. Từ xưa đến nay tôi chưa từng kê nhầm thuốc bao giờ, một người ngoài như anh dựa vào đâu chỉ trích tôi?”
Triệu Hải Nhân khinh thường nói: “Bác sĩ Hàn, anh đừng giận, anh ta sợ anh chữa khỏi bệnh cho vợ tôi rồi cướp mất công lao nên mới nói như vậy đấy.”
Hàn Tử Kiện hừ lạnh một tiếng: “Hoang đường! Chữa bệnh cứu người, sao có thể đố kỵ? Thật không biết lý lẽ.
Hai người kẻ xướng người họa, hạ thấp Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa tốt bụng nhắc nhở, nhưng cuối cùng lại bị buộc tội cướp công, anh thật sự cạn lời.
Triệu Hải Nhân không nói thêm gì nữa, vội vàng lấy thuốc theo toa, sắc thuốc xong rồi mang đến cho Tề Vân Mỹ uống.
Khi Tề Vân Mỹ đang cầm bát thuốc, Giang Nghĩa nhắc nhở lần cuối: “Cô Tề, tôi khuyên cô một lần nữa, cô không thể uống bát thuốc này!”
Tề Vân Mỹ do dự.
Lần trước không nghe lời Giang Nghĩa, kết quả dẫn đến phát bệnh.
Bây giờ lại đối mặt với sự lựa chọn tương tự, nếu Giang Nghĩa nói đúng thì phải làm sao đây?
Hàn Tử Kiện đứng dậy, vỗ ngực nói: “Cô Tề, tôi xin thề với cô, đơn thuốc này hoàn toàn không có vấn đề, tôi làm bác sĩ riêng của cô nhiều năm nay, chẳng lẽ cô không tin tưởng y thuật của tôi sao? Lẽ nào cô thà tin người ngoài chứ không tin bác sĩ riêng của mình?”
Đúng vậy, không có lý do gì không tin Hàn Tử Kiện cả.
Tề Vân Mỹ thực sự rất đau, cô ta không có thời gian để do dự, hít một hơi thật sâu, há miệng uống hết bát thuốc.
Chưa đầy ba phút đã có hiệu quả.
Mụn mủ trên mặt bắt đầu xẹp và lặn dần, mụn cũng bắt đầu biến mất.
Giống như lời Hàn Tử Kiện đã nói, bệnh dị ứng cấp tính đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi uống xong bát thuốc, mụn mủ trên mặt thực sự biến mất.
Tề Vân Mỹ thở phào nhẹ nhõm, thầm vui mừng.
May mắn là cô ta đã lựa chọn tin tưởng Hàn Tử Kiện, nếu cô ta tin Giang Nghĩa, chắc lúc này mặt đã đầy mụn, hủy hoại cả khuôn mặt.
Thấy các triệu chứng đang dần biến mất, Hàn Tử Kiện cười khẩy, nhìn Giang Nghĩa nói: “Thế nào, đơn thuốc của tôi không có vấn đề gì thấy chưa? Sự việc này đã dạy chúng ta một đạo lý - không có bản lĩnh thì đừng có nói càn, thật đáng xấu hổ!”
Mọi người trong bàn ăn cười cợt nhìn Giang Nghĩa.
Để xem anh đáp trả lại thế nào?
Anh chỉ vào Tề Vân Mỹ, nói với Hàn Tử Kiện: “Bác sĩ Hàn phải không? Tôi khuyên anh không nên vui mừng quá sớm. Hãy chờ xem, không đến năm phút nữa anh sẽ biết mình sai ở đâu.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất