Mọi người đều nhìn về phía Giang Nghĩa với vẻ nghi hoặc, chuyện đã đến nước này rồi, anh còn giả bộ cái gì?
Bác sĩ Hàn đã chữa khỏi bệnh rồi, sao anh còn có thể tranh cãi?
Triệu Chí Lai thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Chắc là Giang Nghĩa quá coi trọng thể diện, không phục khi thua người khác nên mới nghiến răng chống chế như vậy?
Nhưng vấn đề là, sự thật ở ngay trước mắt, anh càng cố chấp thì lại thua càng khó coi.
Ông ta rất muốn khuyên giải Giang Nghĩa bỏ qua đi, đừng so đo nữa, nhưng nhất thời không biết nên mở lời như thế nào mới được.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một.
Rất nhanh, năm phút đã đến rồi.
Hàn Tử Kiện rất nghiêm túc nhìn về phía khuôn mặt của Tề Vân Mỹ, những mụn mủ kia đều đã biến mất rồi, chỉ còn lại một chút mảng da cứng, bóc chúng đi là không vấn đề gì nữa.
Khi Hàn Tử Kiện giơ tay gẩy chúng ta, đã kinh ngạc phát hiện rằng lớp da cũ đó lại dính cùng lớp da mới ở trên mặt.
"Chuyện này......
Hàn Tử Kiện cực kỳ hoảng sợ, đây không phải là có nghĩa rằng Tề Vân Mỹ có hai lớp da mặt sao?
"Bác sĩ Hàn, có chuyện gì vậy?" Tề Vân Mỹ hỏi.
Hàn Tử Kiện nhất thời nghẹn giọng, không biết nên giải thích như thế nào mới được, anh ta muốn dùng chút lực để bóc đi lớp da cũ kia nhưng bên này vừa mới dùng lực, Tề Vân Mỹ bên kia liền đau đến mức gào khóc loạn.
"Ôi, đau chết tôi rồi, bác sĩ Hàn, anh đang làm cái gì vậy?”
Mồ hôi lạnh trên trán Hàn Tử Kiện không ngừng rơi xuống, anh ta biết xong đời rồi, lớp da cũ này không thể bóc ra được.
Nhìn vào khuôn mặt lồi lõm kia, Tề Vân Mỹ bị hủy hoại dung nhan là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Nên giải thích thế nào?
Tề Vân Mỹ không phải là kẻ ngốc, cô ta nhìn thấy dáng vẻ này của Hàn Tử Kiện liền biết rằng tình hình không ổn rồi. "Gương, mang gương lại đây cho tôi!"
Lập tức có người đem gương tới, Tề Vân Mỹ nhìn vào trong gương, sắc mặt lập tức tái nhợt, bị dọa sợ tới mức nói lắp.
"Sao... Sao lại...lại thế này?”
Mụn mủ đã lặn đi, nhưng lớp da cũ do mụn mủ để lại lại cùng dính vào với lớp da mới, khiến trên mặt lồi lõm gồ ghề, giống như mặt đất lầy lội do xe tải lớn cán qua vào ngày mưa vậy.
Cực kỳ xấu xí.
Đối với một người phụ nữ vô cùng đỏm dáng như Tề Vân Mỹ, trên mặt bị biến thành như vậy, cho dù thế nào cô ta cũng không chấp nhận nổi.
"Nước, đem nước sạch đến đây rửa mặt cho tôi!"
Lập tức có người đi lấy nước sạch.
Lúc này, Giang Nghĩa lại lần nữa lên tiếng: "Không thể dùng nước sạch! Cô Tề, nếu cô dùng nước sạch để rửa mặt, chẳng khác nào dùng axit sunfuric đặc mà rửa mặt cả. Hủy hoại dung nhan hay không là chuyện thứ yếu, tính mạng e rằng cũng khó giữ.”
Lần này, không ai dám chất vấn những gì Giang Nghĩa nói.
Anh đã hai lần liên tiếp nói trúng bệnh tình của Tề Vân Mỹ, hơn nữa Tề Vân Mỹ vì cả hai lần đều không nghe lời anh nên mới dẫn đến tình trạng như thế này.
Không thể không nghe nữa.
Nếu còn không nghe nữa, Tề Vân Mỹ có thể sẽ thực sự giống như những gì Giang Nghĩa nói, ngay cả tính mạng sợ rằng cũng không giữ được.
Cuối cùng, Tề Vân Mỹ kiêu ngạo cũng cúi đầu xuống.
Cô ta hỏi với giọng điệu thành khẩn: “Anh Giang, tôi đây rốt cuộc là bị gì vậy? Tại sao sau khi dùng thuốc lại...”
Giang Nghĩa bình tĩnh trả lời: "Thật ra, phương thuốc vừa rồi đối với người bình thường sử dụng là không vấn đề gì, nhưng để cô sử dụng thì không được.”
"Tại sao?"
"Bởi vì liên quan đến những mỹ phẩm chăm sóc da mà cô dùng.”
"Hȧ?"
Giang Nghĩa giải thích: "Các mỹ phẩm chăm sóc da mà cô dùng đều là những mỹ phẩm chăm sóc da thuần tự nhiên với nồng độ cao, bình thường sử dụng vô cùng tốt. Vấn đề là nó xung đột tính chất với một vị thuốc trong phương thuốc vừa nãy nên mới dẫn đến tình trạng hiện tại của cô. Hiện tại hai lớp da cùng tồn tại, coi như là một sự cân bằng tế nhị, nếu lúc này cô dùng nước sạch để rửa mặt, như vậy sẽ phá vỡ cân bằng, đến lúc đó khuôn mặt này của cô chắc chắn sẽ hoàn toàn bị hủy.
Lời này vừa được nói xong, Hàn Tử Kiện hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra là mỹ phẩm dưỡng da và toa thuốc xung đột nhau, chẳng trách Hàn Tử Kiện nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra vấn đề ở đâu.
Các bác sĩ bình thường cũng rất khó có thể hiểu được rõ ràng như vậy.
Ngược lại, Giang Nghĩa chỉ cần dùng mũi ngửi liền biết được các thành phần của mỹ phẩm chăm sóc da mà Tề Vân Mỹ sử dụng, năng lực này không phải là thứ mà bác sĩ bình thường có được.
"Vậy... Bây giờ tôi nên làm thế nào?” Tề Vân Mỹ sợ hãi hỏi.
Giang Nghĩa bình tĩnh trả lời: "Có hai cách, cách thứ nhất là luôn duy trì trạng thái cân bằng này. Đợi sau khi hai lớp da hoàn toàn gắn lại với nhau, cô có thể rửa mặt như người bình thường.”
"Làm sao có thể được? Vậy chẳng phải là tôi có hai lớp da mặt rồi? Lồi lõm ghồ ghề, tôi còn có thể gặp người khác sao?"
Đối với cách này, Tề Vân Mỹ kiên quyết không thể chấp nhận.
“Vậy chỉ còn cách thứ hai.” Giang Nghĩa thở dài: “Cách này có thể khiến cô khôi phục lại tình trạng ban đầu, chỉ là có chút vất vả.”
"Anh nói đi, chỉ cần có thể khôi phục lại dung nhan, có vất vả cỡ nào tôi cũng chấp nhận”
Giang Nghĩa nói: "Tôi phải dùng kim với cô, khiến hai lớp da cũ và mới còn chưa hoàn toàn dính lại với nhau kia chủ động tách ra, nhưng như vậy sẽ vô cùng đau đớn, còn đau hơn cả việc nạo xương trị vết thương của Quan Công thời cổ đại, tôi sợ cô sẽ đau chết mất.”
"Không thể gây mê sao?"
"Không thể."
"Hả..." Tề Vân Mỹ âm thầm hối hận, đây đều là mình tự chuốc lấy, nếu như sớm nghe lời Giang Nghĩa một chút thì làm sao ra nông nỗi này chứ?
Bất lực, cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn đồng ý để Giang Nghĩa dùng kim.
Dù sao, so với đau đớn, cô ta càng không thể chấp nhận nổi khuôn mặt xấu xí này.
Thế là, mọi người dọn sạch một căn phòng và kê một chiếc giường làm phòng bệnh tạm thời, sau đó Hàn Tử Kiện đưa những chiếc kim mà anh ta dùng cho Giang Nghĩa.
Được sự đồng ý của Tề Vân Mỹ, mọi người trói chặt cô ta vào giường bệnh và nhét thứ gì đó vào miệng cô ta để tránh cắn vào lưỡi.
“Chuẩn bị xong chưa?” Giang Nghĩa hỏi.
Tề Vân Mỹ gật đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút sợ hãi trong mắt bà chằn này.
Giang Nghĩa bắt đầu di chuyển kim trên khuôn mặt của Tề Vân Mỹ một cách vô cùng thận trọng.
Một kim, hai kim, ba kim..
Cùng với những mũi kim bạc được châm xuống, hai lớp da còn chưa hoàn toàn dính vào nhau kia tách ra từng chút một, loại cảm giác đó, chính là giống như xé toạc lớp da trên người bạn.
Một từ thôi: Đau!!!
Chỉ thấy Tề Vân Mỹ đau đến nỗi toàn thân đầy mồ hôi, tay chân ra sức vùng vẫy, trong mắt không ngừng có những giọt lệ rơi xuống.
Thực sự quá đau rồi.
Tuy nhiên, cho dù Tề Vân Mỹ có đau đến mức nào, Giang Nghĩa vẫn tập trung vào việc di chuyển cây kim, không dám sơ suất chút nào.
Từng cảnh tượng trong phòng thật khiến người xem kinh hoàng khiếp sợ.
Triệu Dung không dám nhìn nữa, trốn ở phòng khác, quả thực đối với cô ta mà nói cảnh tượng như vậy có chút đẫm máu.
Triệu Hải Nhân nắm chặt tay.
Anh ta suy nghĩ một chút, nếu hiện tại người nằm trên giường bệnh là anh ta, nhất định sẽ đau đến ngất xỉu.
Như vậy xem ra, bà chằn Tề Vân Mỹ này vẫn là có chút lợi hại.
"Vợ... kiên trì lên."
Triệu Hải Nhân âm thầm cổ vũ cho cô ta.
Cuối cùng, sau hai giờ đồng hồ, ca phẫu thuật cũng coi như là đã hoàn thành.
"Cô Tề, chúc mừng cô, bình an vô sự rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất