“A... đau quá!”
Tề Vân Mỹ lấy tay che mặt kêu thảm thiết, như thể bị bỏng nước sôi.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Tề Vân Mỹ lần lượt xuất hiện những nốt mụn nhỏ màu đỏ, bên trong còn chứa đầy mủ.
Nếu chẳng may mụn mủ bị vỡ thì mủ sẽ chảy ra khắp mặt.
Ở những chỗ mọc mụn bưng mủ đau rát như thể bị axit sunfuric ăn mòn.
Bỗng chốc khiến tất cả mọi người hoảng hồn.
Té ra gái Tỉnh Xuyên cũng có ngày sợ ăn cay sao? Những gì Giang Nghĩa vừa nói khi nãy không phải là không có lý, Tề Vân Mỹ thực sự không thể ăn cay.
Triệu Hải Nhân lo lắng: “Bà xã, em sao vậy?”
Anh ta còn muốn lấy tay sờ, nhưng Tề Vân Mỹ đã nhanh chóng ngăn anh ta lại: “Đừng chạm vào tôi, đau quá, đau chết tôi rồi.
Triệu Chí Lai vội hỏi Giang Nghĩa: “Cậu Giang, Vân Mỹ bị làm sao vậy? Tại sao trên mặt con bé lại đột nhiên nổi mụn, hơn nữa còn chứa đầy mủ nữa?”
Giang Nghĩa trả lời: “Gà thải phượng có hơi khác so với gà bình thường, nó xung khắc với thể chất của cô Tề. Sau khi bị ớt kích thích, sự xung khắc không thể điều hòa được ngày càng rõ rệt mới khiến cô Tề đột nhiên phát bệnh”
“Cũng may cô Tề là gái Tỉnh Xuyên, bình thường có sức đề kháng mạnh với đồ ăn cay. Nếu là một người bình thường thì chắc khuôn mặt đã bị hủy rồi.
Nghiêm trọng vậy sao?
Mọi người há hốc mồm.
Thực sự tâm đắc với câu nói: Đồ ăn dù ngon đến đâu cũng không nên ăn nhiều.
Nói một cách đơn giản, Tề Vân Mỹ bị dị ứng với gà thải phượng.
Món gà cay thải phượng này ăn rất ngon nhưng đối với Tề Vân Mỹ thì lại vô cùng nguy hiểm. Cô ta không nghe anh khuyên nhủ, lại ăn quá nhiều, thậm chí còn vừa ăn vừa uống rượu, điều này càng đẩy nhanh tốc độ bộc phát độc tố trong cơ thể.
Bây giờ vẫn còn nhận thức được coi như không tệ rồi.
Giang Nghĩa vội nói: “Tôi không mang theo kim châm, gia chủ Triệu, ông có kim châm ở đây không?”
Có vẻ như Giang Nghĩa đang muốn chữa bệnh cho Tề Vân Mỹ.
Sao mà được?
Nếu Giang Nghĩa thực sự chữa khỏi thì mặt mũi Tề Vân Mỹ biết để ở đâu? Cô ta vốn muốn trấn áp sự kiêu ngạo của Giang Nghĩa, nếu bây giờ để Giang Nghĩa khám bệnh, há chẳng phải sẽ bị Giang Nghĩa áp chế sao?
Tề Vân Mỹ không thể chấp nhận được.
Mặc dù trên mặt rất đau, nhưng cô ta vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần, tôi có bác sĩ riêng, không cần anh mèo giả từ bi khóc chuột.
Mọi người lắc đầu, cảm thấy Tề Vân Mỹ có chút hẹp hòi.
Nhưng không ai dám chỉ trích cô ta.
Không lâu sau, bác sĩ riêng của Tề Vân Mỹ là Hàn Tử Kiện mang theo một hộp dụng cụ y tế bước vào.
Triệu Hải Nhân vội vàng nói: “Bác sĩ Hàn, nhanh lên, mau khám bệnh cho vợ tôi, cô ấy bị sao vậy?”
Hàn Tử Kiện đi tới bảo Tề Vân Mỹ bỏ hai tay xuống, sau đó nghiêm túc nhìn những nốt mụn trên mặt Tề Vân Mỹ, hỏi cặn kẽ về tình trạng trước khi phát bệnh.
Cuối cùng, sau khi kiểm tra một lượt, kết luận Tề Vân Mỹ bị dị ứng cấp tính.
Kết luận này gần giống với những gì Giang Nghĩa vừa nói.
“Bác sĩ Hàn, có chữa khỏi không?” Triệu Hải Nhân quan tâm hỏi.
“Phó chủ tịch Triệu, anh yên tâm, đây không phải bệnh nặng, chỉ cần kê một ít thuốc, bệnh của cô Tề sẽ khỏi thôi, bệnh dị ứng cấp tính đến nhanh cũng đi nhanh, anh đừng lo.”
Sau đó, Hàn Tử Kiện kê một số loại thuốc cho Tề Vân Mỹ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất