Kênh livestream ngày hôm qua của Diệp Kiều bị đào lại. Hình ảnh phát sóng ngừng lại ở đoạn cậu mượn di động của nhân viên hồn nhiên báo án.
[Diệp Lỏ lại bày trò gây sự chú ý!]
[Hốt nó lên đồn rồi nhốt luôn ở trỏng giùm cái!]
[Anh Hưng ảnh có cố ý đâu, người gì đâu mà nhỏ nhen!]
[Mẻ gây rối trật tự bị công an hốt rồi à??]
[Nước đi này của Diệp Lỏ là tự hủy!]
Trên mạng bàn tán đủ thứ, không ai tin Tống Phục Hưng nghiện ma túy, càng không tin lời bịa đặt của Diệp Kiều.
Chương trình ngày cuối không thể quay, đạo diễn lại sầu trọc đầu, nhưng cũng không thể vác màn ảnh vào cục công an ghi hình, chỉ có thể kết thúc sớm hơn dự tính.
Sau khi khai báo xong, Diệp Kiều được người trợ lý đưa ra sân bay về Sài Gòn.
Năm anh trai Idol muộn một bước tiến ra, người đã đi xa.
Cố Thiên Lí ôm đầu la lên: "Diệp Kiều đâu!? Số điện thoại đâu!? Phương thức liên lạc đâu!?"
Cậu ta còn muốn moi móc thêm thông tin chi tiết từ Diệp Kiều!
Lục Ngạn thở dài.
Hắn cũng rất muốn.
Phương thức liên hệ của Diệp Kiều không ai có, bọn họ ghét Diệp Kiều đến độ mà lúc cậu ta đưa danh thiếp nhìn cũng không nhìn liền vò nát ném sọt rác. Diệp Kiều cũng không thuộc giải trí Thiên Thần, tài khoản mạng thì ngày nào cũng bị mắng như chó, không biết cậu ta có dùng thường xuyên check tin nhắn hay chặn người lạ.
Cố Thiên Lí than thở.
Những người khác trong đoàn vừa mới làm ghi chép ra, khiếp sợ cực kỳ: "??" Chẳng lẽ loại như Diệp Kiều đã lọt được vào mắt xanh của hai thần tượng?
_______
Giải trí Diệp Gia.
Trợ lý ngừng xe trước một tòa nhà cao bốn mươi tầng, nhếch miệng với Diệp Kiều đang ngủ khò khè chảy nước miếng ở ghế sau.
"...Dậy đi, tới nơi rồi."
Diệp Kiều thì sướng rồi, lên máy thì ngủ ngon lành, xuống máy bay cũng ngủ thơm ngọt, chỉ có anh ta là lo tới ngủ không ngon còn phải lái xe đường dài mệt ơi là mệt!
"Nhanh lên!"
Diệp Kiều ngủ không sâu, nghe tiếng gọi liền mở mắt ra.
"Anh mà còn giữ thái độ thiếu tôn trọng vậy nữa thì tôi khuyên anh nên đổi việc đi là vừa."
"..."
Trợ lý mặc dù ghét Diệp Kiều nhưng vẫn nhận làm công việc này vì phía cấp trên trả rất nhiều. Cũng bởi vì chỉ có một mình anh ta nhận việc, những người khác không ưa Diệp Kiều, cậu ta không thể đuổi người trợ lý duy nhất đi được, nên anh ta ảo tưởng mình rất quan trọng.
Hơn hết, anh ta vậy mà quên mất, Diệp Kiều là cháu trai cưng của chủ tịch công ty bọn họ.
Bị Diệp Kiều gõ một cái, mặt trợ lý xanh mét.
Diệp Kiều đeo túi, ngáp ngắn ngáp dài mở cửa xe xuống: "À mà thôi, tôi quyết đổi anh rồi, vậy nha."
Trợ lý vừa hối hận vừa sốt rột hô: "Khoan đã, Diệp-"
Cạch!
Diệp Kiều dùng sức đóng cửa xe, lắc ngón tay: "Có không giữ mất đừng tìm, tôi không phải loại người anh có thể đối xử tùy ý."
Trợ lý: "..." Câu này nghe quái quái thế nào.
Diệp Kiều bước vào trong tòa nhà, trong lòng có chút xíu hồi hộp.
Nói về gia đình của Diệp Lỏ thì tác giả miêu tả rất sơ sài. Diệp Kiều nguyên tác là con trai một trong nhà, sau khi bố mẹ bị tai nạn giao thông thì dọn đến ở cùng ông nội. Tính cách của Diệp Kiều vô pháp vô thiên vô phương cứu chữa là do được ông nội sủng quá mà thành. Cái công ty này cũng vậy, ông nội biết Diệp Lỏ thích trai đẹp, thích giới giải trí liền xuất tiền túi lập công ty trải đường cho cậu ta ở showbiz.
Công ty này chỉ có một nghệ sĩ duy nhất là Diệp Kiều, chuyên sủng chuyên nâng Diệp Kiều.
Bước vào sảnh đã nhìn thấy ảnh của cậu được treo khắp nơi, ảnh nhỏ 3x4 cho tới ảnh lớn bằng một mặt tường.
Không biết còn tưởng đây là fan cafe.
Có điều người trong mấy tấm poster này giống thằng hề trong rạp xiếc hơn. Cái thẩm mỹ của Diệp Lỏ mà không đi làm hề thì đúng là mai một tài năng.
"Chào Diệp tiểu thiếu gia ạ."
Lễ tân nhìn thấy Diệp Kiều, không thích nhưng vẫn chào hỏi, ấn thang máy giúp cậu.
"Chủ tịch đang đợi ngài."
Cậu không biết phải lên tầng mấy, vừa hay có lễ tân tinh tế, lập tức trưng ra nụ cười cảm ơn.
Không phải cười lạnh hay nhếch mép cười khinh, nụ cười ấm lòng này đánh trúng nội tâm của cô tiếp tân, ngỡ ngàng nhìn theo cửa thang máy đóng lại.
Diệp Kiều vẫn là Diệp Kiều, nhưng cũng không giống nha.
Ting!
Thang máy đi đến tầng cao nhất.
Diệp Kiều bước ra, mặt đanh lại.
Lỡ mà có sự cố cúp điện chả phải lội bộ, rồi lỡ có hỏa hoạn thì sao? Chờ Spider-Man cứu à?
Cậu không sợ độ cao, chỉ có chút chút sợ thôi.
Tầng cao nhất chỉ có một phòng duy nhất, Diệp Kiều không cần tìm, trực tiếp gõ cửa.
"Vào đi."
Trong phòng có tiếng của một người, âm thanh không còn trong trẻo nữa, có tang thương của người lớn tuổi nhưng rất lực.
Thật ra Diệp Kiều không những nghiện ghép CP, còn thanh khống*.
*Mê giọng nói, giọng hát của người khác
Diệp Kiều vừa đẩy cửa bước vào vừa rối rắm không biết nên ứng xử với ông nội Diệp Lỏ như thế nào. Trong tiểu thuyết không hề miêu tả thêm về cách ở chung của hai ông cháu, dù sao cũng là nhân vật qua đường làm hiệu ứng.
"Con chào nội, khỏe không nội? Lâu rồi không gặp nội."
Ông nội Diệp năm nay 61 tuổi, kết hôn sớm sinh con sớm, 18 tuổi đã có ba Diệp Kiều, hoa râm một nửa đầu tóc, mặt cũng nếp nhăn nếp uốn, mang kính lão, Diệp Kiều không nhìn ra vẻ đẹp trai quay ngược quá khứ của ông, nhưng chắc cũng đẹp trai, già nhưng dẻo dai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất