Bởi vì một thao tác của Diệp Kiều, chương trình tạm thời ngừng hoạt động.
Đạo diễn biết Diệp Kiều sẽ gây chuyện, nhưng không tính trước được cậu quậy đục nước báo chính quyền.
Tống Phục Hưng chỉ sơ ý đổ bát súp vào người, cũng đâu phải giết người có kế hoạch, làm gì mà báo công an bắt người ta!
"Diệp Kiều, cậu có biết mình làm cái gì không hả?!"
Đạo diễn nhịn ba ngày, có chút nhịn không được nữa.
Diệp Kiều vậy mà gật đầu, rất ngoan rất lễ phép đáp lại: "Biết ạ, vì dân trừ hại."
"..."
Chỉ dựa vào một gói đường mà phán định người ta là sâu hại à?
Báo cũng đã báo rồi, nếu đây là một hồi hiểu lầm thì giải thích là được. Nhưng Diệp Kiều sẽ bị bẽ mặt, bị ghét hơn và còn bị Tống Phục Hưng ghi thù.
Trong truyện họ Tống dụ dỗ không ít nghệ sĩ có tiếng tăm tụ tập hút hít, Lục Ngạn bị hại, suýt vì chuyện này mà mất chỗ đứng trong showbiz.
Ài, bỉ ngạn xanh, người người xa lánh.
Lục Ngạn: "..."
Nếu không có lời cảnh báo của Diệp Kiều, Lục Ngạn sẽ đồng ý chụp tạp chí chung với Tống Phục Hưng. Chụp hình và làm việc chung thì không tránh khỏi xã giao, có khi hắn còn không biết mình lên thuyền giặc lúc nào.
Ngoài ý muốn của mọi người là Bạch Thiên Thần đứng về phía Diệp Kiều: "Chuyện cũng đã vậy, trước cứ chờ cảnh sát đến. Mọi người làm ơn giữ nguyên hiện trường."
Bốn người còn lại cũng không mắng chửi Diệp Kiều mà khoanh tay đứng một bên.
Những người khác thấy vậy cũng không nói thêm gì, hồi hộp chờ đợi.
Tống Phục Hưng vừa về tới đã chiếm trọn spotlight.
Mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn gã, nhưng không bao gồm Diệp Kiều và năm anh Idol đã nghe tiết lộ từ trước.
"Làm sao vậy?"
Tống Phục Hưng không hiểu ra sao, nhưng không ảnh hưởng gã diễn cho tròn vai nạn nhân.
"Hiệu thuốc gần đây không mở cửa, anh phải chạy tới chợ để mua. Xin lỗi bé Kiều nha."
Chờ cha mua thuốc về chắc hoa cúc của tui tàn hết rồi.
Làm ra vẻ quá à!
Diệp Kiều chỉ nói cảm ơn chứ không nhận.
Tống Phục Hưng cho rằng cậu còn tức giận, hướng về phía màn ảnh làm ra biểu tình cô đơn, đặt túi thuốc lên bàn.
Gã nhìn thấy gói đường trên mặt bàn thì cả kinh chột dạ giật mình tim đập rơi vài nhịp, vươn tay muốn cầm gói đường lên: "Cái này là của tôi, chắc là lúc nãy lấy khăn tay nên đánh rơi đấy!"
Ê hỏng ai hỏi luôn á!
Bạch Thiên Thần ngăn Tống Phục Hưng lại: "Nó là của anh, phải không?"
Gã nuốt nước miếng, bảo trì bình tĩnh mỉm cười: "Là của anh. Không có nó bệnh cũ sẽ tái phát..."
Chuông cửa vang lên, một nhân viên ở gần đó mở cửa ra.
"Là ai báo án?"
Nhìn ba người đàn ông trong bộ đồng phục cảnh sát, mặt mày nghiêm nghị, lòng Tống Phục Hưng lộp bộp vang lên chuông cảnh báo.
Diệp Kiều giơ tay: "Là tôi."
Cậu đơn giản giải thích tình hình, tiết lộ một số chi tiết mình đã đọc qua trong tiểu thuyết. Tống Phục Hưng mang theo ma túy ở bên người theo như câu nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất, đúng là không ai phát hiện ra.
"Tối đêm hôm trước, tôi thấy anh ta lén lút vào nhà vệ sinh lúc giữa đêm để dùng nó. Có một vỏ đường rỗng giống như vậy ở trong sọt rác nhà vệ sinh..."
Đường ở trong gói không phải đường thật mà là ma túy đá được đập nhỏ ra từng miếng.
Diệp Kiều kể chi tiết thiếu điều quần lót của Tống Phục Hưng cũng bị cởi sạch trơn. Phải đánh trực diện bất ngờ như vậy gã mới không kịp phi tang chứng cứ, cũng không kịp hại người khác.
Tống Phục Hưng lúc đầu còn có thể bình tĩnh phản bác lại hai câu, nhưng khi cảnh sát muốn lấy gói đường tiến hành kiểm tra, gã hoảng sợ.
"Cái, cái này không phải của tôi!"
"Tôi không biết gì hết!"
"Là Diệp Kiều hãm hại tôi!"
Tống Phục Hưng quát tháo ầm ĩ, chỉ tay vào Diệp Kiều, giận dữ khiến gương mặt vặn vẹo.
Bạch Thiên Thần và Lạc Tinh Thần nhìn nhau, ăn ý mà che Diệp Kiều ở phía sau. Nếu Tống Phục Hưng thật sự xông tới đánh Diệp Kiều, họ còn có võ có thể ngăn lại được.
Woa! CP của tui thật là vợ chồng đồng lòng! Tâm ý tương thông!
Anh liếc em một cái, em liền biết anh muốn gì, đọc nhau như một cuốn sách!
"..." Phải để cho Diệp Kiều bị đánh thì cậu mới hiểu ra nhỉ!
Cảnh sát có ba người, tất cả đều thuộc đội phòng chống ma túy, cầm lên nhìn sơ qua là biết đường hay ma túy.
"Mời anh theo tôi về đồn tiến hành điều tra."
"Không!"
"Tôi không đi!"
"A a a!"
Tống Phục Hưng đột nhiên la làng lên, mưu toan định chạy ra ngoài, chưa được vài nhịp thì bị bắt lại.
Biểu hiện của gã chính là chột dạ, có mắt đều thấy được.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn người mẫu ảnh hot bị còng số 8 siết tay anh, áp giải đi ra ngoài.
"Mời mọi người phối hợp điều tra."
Cả đạo diễn và ekip choáng váng.
Diệp Kiều thật sự...Vì dân trừ hại?
Diệp Kiều là người báo án cũng đi theo dàn anh trai lên xe đến đồn lấy lời khai.
Ngày hôm đó, chương trình ngừng phát sóng khiến cộng đồng mạng đứng ngồi không yên, độ thảo luận cao hơn mọi khi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất